THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 86

8

Sáng hôm sau bọn ta đứng bên ngoài một tòa nhà cách Khải hoàn môn

Narva hai khối phố, ngước nhìn lên một tấm áp phích lừng lững của
Zhdanov.

“Nhất định là chỗ này rồi,” Kolya vừa nói vừa giậm chân cho ấm mặc dù

dường như điều đó là không thể, trời lạnh hơn cả ngày trước đó. Chỉ có một
đám mây mỏng hình xương cá giăng trên bầu trời xanh bất tận. Bọn ta bước
về phía cửa trước của tòa nhà. Cửa được khóa chặt, tất nhiên rồi. Kolya nện
rầm rầm lên cửa, nhưng không ai ra. Bọn ta đứng đó như những thằng
ngốc, vỗ hai bàn tay đi găng vào nhau, vùi cằm vào dưới những nếp khăn
quàng cổ.

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?”
“Thế nào cũng phải có người ra hoặc vào. Hôm nay cậu bị làm sao đấy?

Cậu có vẻ hơi cáu bẳn."

“Tôi chẳng bị làm sao hết,” ta nói, nhưng ngay chính ta cũng nghe thấy

vẻ cáu bẳn trong giọng mình. “Mất cả tiếng đồng hồ mới đến được chỗ này,
lại phải đợi cả tiếng đồng hồ nữa mới vào được trong, và sẽ chẳng có ông
già với cái lồng đầy gà nào cả."

“Không, không, có điều gì đó đang đeo đẳng cậu. Cậu đang nghĩ đến

Kirov à?”

“Tất nhiên là tôi đang nghĩ về Kirov rồi,” ta gần lại, tức giận với anh ta

vì đã hỏi câu đó trong khi không phải ta đang nghĩ gì về Kirov cả.

“Dạo mùa thu bọn tôi có một tay trung úy tên là Belak. Chất lính tráng

thấm đến tận xương tủy, cả đời mặc quân phục, chiến đấu chống bọn Bạch
vệ, đủ cả. Rồi một đêm ông ấy thấy cái thằng nhóc Levin ấy khóc vì một lá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.