THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 97

“Tôi đã không thể giữ cho chúng sống được,” thằng bé nói. “Hồi tháng

Mười chúng tôi còn mười sáu con. Và đây là tất cả những gì còn lại.”

Bọn ta đã muốn con gà kinh khủng, nhưng giờ đây khi thằng bé đang đề

nghị cho không thì ta lại cảm giác có điều gì đó thật không phải.

“Cầm lấy,” thằng bé nói. “Tôi mệt mỏi vì chúng lắm rồi.”
Kolya nhận lấy con gà từ tay thằng bé, giữ con gà tránh xa khỏi mặt

mình, lo nó có thể bổ những bàn chân đầy móng nhọn vào mắt anh ta.
Nhưng con gà chẳng có tí bạo lực nào cả. Nó nằm lịm trong tay Kolya, run
rẩy vì rét, ánh mắt đờ dại chẳng nhìn vào đâu cả.

“Hãy giữ ấm cho nó," thằng bé nói.
Kolya mở áo khoác ra và đút con gà vào trong, ở đó nó có thể nhét mình

vào giữa các lớp len mà vẫn còn chỗ để thở.

“Giờ thì đi đi,” thằng bé nói.
“Hãy đi với chúng tôi,” ta nói, một nỗ lực cuối cùng mà ta biết cũng là

vô ích. “Cậu không nên ở một mình ngay lúc này.”

“Tôi không ở một mình. Đi đi.”
Ta nhìn Kolya và anh ta gật đầu. Bọn ta hướng về phía cánh cửa xập xệ.

Trên đường đi ra, ta ngoái lại và liếc nhìn thằng bé, đang ngồi đó lặng lẽ
trong cái áo khoác nữ của nó.

“Cậu tên là gì?”
“Vadim.”
“Cảm ơn cậu, Vadim.”
Thằng bé gật đầu, mắt nó quá xanh, quá to so với khuôn mặt nhợt nhạt,

vêu vao của nó.

Bọn ta để nó lại một mình trong cái chuồng gà với ông già đã chết và

những cái ổ trống không, cái một bấc cháy leo lét trong đèn, ba trăm rúp và
chỗ đồ ăn chẳng được ngó ngàng đến trong lòng cái áo khoác lông thỏ của
nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.