Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, “Tứ thúc, chú có
ở đây không?”
Nam nhân bên cạnh lập tức lặng lẽ lui ra ngoài, Từ Tử
Chính lúc này mới nói: “Vào đi.”
Từ Thiếu Khiêm đi vào trong phòng, đối diện với ánh mắt
như có điều suy nghĩ của Từ Tử Chính.
Thương chính hai giới của thành phố Tây Lâm, rất nhiều
người đều sợ Từ Tử Chính, nghe nói, thời điểm bị hắn lạnh lùng
nhìn chăm chú, cảm giác giống như là... kẻ ngồi tựa vào trên ghế
salon trước mặt cũng không phải là con người, mà là một con sói
hoang tùy thời sẽ nhào tới xé nát bạn.
Giờ phút này, Từ Tử Chính đang dùng loại ánh mắt lạnh
lùng ấy nhìn chằm chằm Từ Thiếu Khiêm, giọng điệu bình thản nói:
“Con vốn là một người đúng giờ, hôm nay lại đến trễ như vậy, ngay
cả tiệc sinh nhật của em trai con cũng không cùng đón, con đã đi
đâu?”
Từ Thiếu Khiêm bình tĩnh nói: “Con có chút việc cần xử lý.”
“Chuyện của An Nham?”
Câu hỏi gần như là khẳng định, Từ Thiếu Khiêm cũng
không trả lời, coi như là thừa nhận.
Từ Tử Chính không vui nhíu mày, “An Nham chọc phải
chuyện không tốt, An gia sẽ tự biết giải quyết, Chu Bích Trân cũng