Mỗi lần gặp An Nham, trong vòng năm câu, hắn nhất định sẽ
nhắc tới “anh trai tôi”… Đại khái là do không có nhiều đề tài chung với
Từ Thiếu Khiêm nên An Nham rất thích lôi anh trai mình ra làm lá
chắn.
Từ Thiếu Khiêm biết An Nham đích xác cũng là nhờ anh trai
An Nham, An Lạc.
Lần đầu gặp An Nham là khi được An Lạc lấy thân phận bạn
bè mời đến An gia làm khách. Vì thế, trong suy nghĩ của An Nham, Từ
Thiếu Khiêm từ nhỏ đến lớn vẫn là “bạn của anh trai”. Mỗi lần giới
thiệu Từ Thiếu Khiêm với người khác, An Nham thường dùng những
câu đại loại như “Đây là bạn thân nhất của anh trai tôi”.
An Nham căn bản không biết bốn chữ “bạn của anh trai” này
tổn thương Từ Thiếu Khiêm cỡ nào. Bạn của anh trai, thậm chí còn
không phải là “bạn của tôi”.
Tựa như gắn bó giữa hai người chỉ nhờ “anh trai” mà thôi.
Từ Thiếu Khiêm vĩnh viễn không thể quên cảnh tượng lần đầu
gặp An Nham.
Hôm đó đúng vào ngày lễ Giáng Sinh, người lớn trong Từ gia
đều đi vắng, An Lạc liền rủ Từ Thiếu Khiêm đến An gia chơi. Mùa
đông năm ấy trời lạnh cắt da cắt thịt, tuyết rơi liên tục suốt mấy ngày
liền, trên mặt đất tuyết tích thành lớp dày ngập mắt cá chân, đạp trên
đó sẽ phát ra âm thanh sột soạt vui tai. Từ Thiếu Khiêm từ bé đã sợ
lạnh, khí trời lạnh như vậy mà muốn ra khỏi cửa đương nhiên phải bọc
bản thân đến kín kín kẽ kẽ, áo lông, khăn quàng, khẩu trang, vũ trang
đầy đủ trước mùa đông tháng mười hai lạnh giá, cả người trên dưới
chỉ có đôi mắt là để lộ ra ngoài.