Hứa Khả vào vai cung nữ bước lên phía trước, bất đắc dĩ
nói: “Thái tử điện hạ, ngài lại muốn vẽ cái gì?”
An Nham cười híp mắt nói: “Ta cảm thấy phong cảnh nơi
hậu hoa viên này rất là không tệ, chi bằng vẽ lại làm kỷ niệm.”
Hứa Khả bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà, ngài hôm qua đã vẽ
rồi.”
An Nham mở chiết phiến trong tay ra, vừa quạt gió, vừa
mỉm cười nói: “Không sao cả, ngày hôm qua trời đổ mưa, hôm nay
không có mưa, cảnh sắc tự nhiên sẽ có khác biệt lớn...”
“Cut.” Giang Tuyết Ngưng đột nhiên kêu tạm ngừng, An
Nham nghi ngờ quay đầu lại, lại thấy Giang Tuyết Ngưng mỉm cười
nói: “Hạ màn.”
Hứa Khả cầm lấy kịch bản mới trong tay đạo diễn Giang
đưa cho An Nham, An Nham tiếp nhận kịch bản màn thứ hai từ
trong tay cô, xem kỹ mấy lần. Màn này là cảnh phụ hoàng của Thái
tử điện hạ băng hà, Thái tử trẻ tuổi Tiêu Khâm Duệ ở trước linh
đường thừa kế ngôi vị hoàng đế, Tiêu Khâm Duệ làm vua một nước,
không thể bướng bỉnh cùng buông thả như trước nữa, nhất định
phải hiển lộ phong độ và khí thế mà bậc quân vương một nước nên
có.
An Nham nhìn lại kịch bản lần nữa, sau đó nhìn về phía đạo
diễn, ý bảo mình có thể bắt đầu.
Đạo diễn gật đầu một cái, An Nham liền đi về phía trước
một bước, nhanh chóng lạnh mặt xuống, trầm giọng nói: “Trẫm
muốn thủ hộ linh đường phụ hoàng ba thàng! Từ hôm nay, trong ba