những món có tể ăn, tốt nhất là cháo và rau dưa thanh đạm một chút
dễ tiêu hoá, không được ăn đồ cay nhiều dầu mỡ độc hại.”
Bác sĩ trực ban là một nam nhân mặt than, bên cạnh có một
nữ bác sĩ trẻ ngược lại cười đến rất là sáng lạn với An Nham, An
Nham lễ phép nở nụ cười với cô một chút, nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
Thời điểm xoay người rời khỏi, đột nhiên nghe thấy từ trong
phòng ban một trận thì thầm khe khẽ, cô gái đứng bên cạnh kia tựa
hồ là một thực tập sinh, cười hì hì nói: “Sư huynh, em có thể tìm bọn
họ xin chữ ký không? Nếu không nhìn lầm đây chính là An Nham
và Từ Thiếu Khiêm a! Người thật so với trong điện ảnh còn ngầu
hơn! Trời ạ, em có nằm mơ cũng chưa từng ngờ tới bọn họ cư nhiên
sẽ đến bệnh viện chúng ta!”
“Khụ, chú ý hình tượng.”
“Em là fans của An Nham! Thần tượng ngay trước mắt mà
không thể nói chuyện quả thực rất tàn nhẫn! Bác sĩ thì sao chứ, bác sĩ
cũng có thể là fans! Em cởi áo blouse đi tìm anh ấy xin chứ kỹ được
không?”
“Đi thăm phòng với anh trước đã.”
“…”
An Nham trở lại phòng bệnh, sau một lát, cửa phhòng bị
đẩy ra, bác sĩ thực tập vẻ mặt tươi cười vừa rồi kia nhẹ nhàng đi tới
bên giường, đưa cho An Nham một quyển sổ lớn, nói: “Đây là điện
thoại gọi đồ ăn nhanh của phòng chuyên trách chúng tôi, cháo chỗ
này nóng lắm, phần món ăn cũng không tệ, anh nếu muốn gọi bên
ngoài có thể xem thử một chút.”