“… An Trạch muốn trở lại ạ?” An Nham có chút kinh ngạc
hỏi.
“Ừ, nó nghĩ thông suốt, quyết định về hỗ trợ nhà chúng ta.”
Chu Bích Trân mỉm cười nói, “Con muốn tiếp tục gọi nó lão Tứ, nó
cũng sẽ không có ý kiến. Yên tâm, cho dù mẹ không ở đây, con là
anh ruột của An Trạch, nó sẽ ủng hộ con, con cứ việc yên tâm quay
phim của con là được.”
“Mẹ…” An Nham sắc mặt tái nhợt ngắt lời bà, “Mẹ nói bậy
cái gì, mẹ sao lại không ở đây nữa?”
“Mẹ nói là mẹ không ở công ty, con lại suy nghĩ lung tung đi
đâu rồi.” Chu Bích Trân có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu con trai, “Mẹ
con cũng đã đến tuổi này rồi, con không muốn cho mẹ sớm về hưu
nghỉ ngơi thật tốt vài năm à?”
“Mẹ muốn về hưu sớm?” Thấy mẹ gật đầu, An Nham lúc
này mới yên lòng, cười nói, “Sớm nên như vậy a, để An Trạch trở về
tiếp quản công ty, mẹ và ba về hưu sớm chút, vui vẻ nghỉ ngơi đi du
lịch!”
“Ừ, mẹ cũng nghĩ như vậy, chuyện công ty, mẹ đã buông
tay để An Trạch đi làm, nó có ý tưởng riêng của mình.” Chu Bích
Trân dừng một chút, mỉm cười nói, “Nghệ sĩ đầu tiên nó kí hợp
đồng sau khi tiếp nhận chính là Trần Thư Kỳ, còn nói với mẹ, ký
người mới chi phí tổn thất sẽ không cao, con còn chưa biết nhỉ? An
Trạch còn có mắt nhìn hơn cả mẹ!”
“Thư Kỳ muốn ký với công ty chúng ta ạ?” An Nham hưng
phấn nói, “Thế thì tốt quá. Cô ấy thực sự có thiên phú về mặt diễn