Đúng vậy, người nhà của hắn hôm nay đuổi hắn đi.
Hắn không có chỗ để đi, nhưng vẫn là không rời bỏ được
những người đó.
Lúc này, đúng là thời điểm hắn cần an ủi nhất, hắn cần một
chút năng lượng chống đỡ, bất kể năng lượng kia đến từ người nào,
hắn cũng sẽ giữ lại thật chặt, giống như một người mờ mịt luống
cuống, đưa tay bắt lấy một ngọn cây cứu mạng cuối cùng.
Từ Thiếu Khiêm vô cùng may mắn, chạy đến bên người An
Nham thời khắc này là mình.
Một khắc kia, đáy lòng Từ Thiếu Khiêm đột nhiên sinh ra
một ý nguyện muốn bảo vệ người này thật tốt, cái ý nguyện mãnh
liệt ấy khiến hắn không cách nào có thể ngó lơ, ôm chặt thân thể hơi
hơi phát run của thiếu niên, thậm chí ngay cả trái tim cũng bởi vậy
mà kịch liệt nhảy lên.
Dưới bề ngoài thiếu đánh, ác liệt, bướng bỉnh…
An Nham, thực ra có một nội tâm cực kỳ mềm mại.
Phiên ngoại: Ngày kỷ niệm
Tự nhiên nổi cơn sến súa nên thay đổi xưng hô giữa hai
người, chúc các bạn xôi thịt ngon miệng ^_^
Chiều hôm đó, Từ Thiếu Khiêm đang ở văn phòng xem tài
liệu báo cáo trợ lý đem đến, đột nhiên nhận được một cái tin nhắn từ