THÁNH TÔNG DI THẢO - Trang 138

Si kia đã sạm ngoài da bụi trần.

Non sông cảnh đẹp mười phần,

Mà nay chỉ những tần ngần dấu xưa!

Mối sầu vương vít,

Mượn bến ngả lưng.

Chợt thấy khách chào ta mà hỏi rằng:

Ngài đã thấy chăng?

Trước là núi đá trong quãng rừng,

Nay thành vực nước sâu muôn từng.

Thì còn lạ gì:

Cuộc thế lúc thăng lúc giáng,

Phong quang biến đổi không chừng.

Ta vội quay ra,

Khách đã lìa xa.

Tỉnh dậy nhìn theo,

Thì bóng người còn đâu thấy mà...

Chỉ thấy nước hồ bao la,

Lau xanh và sương mờ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.