THÁNH TÔNG DI THẢO - Trang 177

Rồi người con gái nói rằng:

- Đỗ lễ chỉ là vật ngoài thôi. Phu nhân đã không chịu nói rõ là việc gì

thì cùng sĩ nay đâu dám ghi tên...(4)... Cùng sĩ này, ăn nhờ ở gửi, hết nơi
này đến nơi khác. Thực là cảnh "ngã đâu là nhà". Phu nhân ví có thương
đến thì cùng nhau kết duyên. Như vậy chẳng những việc nhà phu nhân có
gặp thiên gian vạn hiểm tôi cũng xin đem thân gánh vác. Mà rồi ra trăm
năm cầm sắt, con cháu lâu dài, chả đẹp lắm ư? Huống chi trâm vàng cất
trong hòm sách đã ngầm hẹn ước ba sinh...

-----

(3)Chiến Quốc sách: "nước Triệu có viên ngọc quý, nước Tần muốn

lấy. Triệu đòi Tần phải đổi cho mười lăm thành". Câu này thoát thai ở điển
ấy.

(4) Chỗ này nguyên văn có mấy câu không rõ nghĩa, có lẽ vì chép sai

nên lược đi không dịch.

Người con gái nghe xong, hai gò má đỏ bừng, mặt có vẻ giận, đứng

phắt dậy, bảo anh đồ rằng:

- Thiếp thấy đại nhân bản tính thông minh, có lòng chính trực, cho nên

quên điều hổ thẹn, lại đến đây, đem lễ bạc cầu một dòng chữ. Bản ý của
thiếp, đại nhân không thể ức đoán được. Nếu chưa bằng lòng thì lấy thêm
vàng bạc, tìm của hiếm khác, như vậy có phải là vẹn cả hai bên không?
Nay lại dồn người ta vào chỗ bí, bức người ta vào thế không thuận không
được, chẳng những mang tiếng lợi dụng lúc nguy của người để thỏa lòng
dục vọng, thiếu cái lượng bao dung của kẻ cả, mà còn làm mất cả điều liêm
sỉ của thiếp nữa. Dẫu chết cũng không dám vâng lời. Còn trâm vàng chỉ là
của rơi, phải đâu là vật ước hẹn?

Nói xong, đứng dậy, lên xe đi. Một lão bộc đi theo, còn một lão bộc ở

lại, thu lấy những đồ lễ và nói riêng với anh đồ rằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.