THÁNH TÔNG DI THẢO - Trang 71

- Chốn này chướng khí trong nước rất độc, vào mắt thì bị mù ngay.

Xin thầy mẹ nhắm chặt mắt lại, lấy hai tay che lên, không nên mở ra nhìn.
Chỉ đi độ một khắc có thể qua muôn dặm đường trường.

Nói xong, từ giã quay về.

Vợ chồng ông chài theo lời dặn, nhắm mắt ngồi trong thuyền, phó mặc

hai người đẩy, kéo thuyền đi. Độ nửa khắc sau, hai người hé mắt nhìn trộm
qua kẽ ngón tay, thấy một nước một trời, không biết đâu là bờ bến. Cá nhảy
sau lái, trập trùng trăm trượng trời cao; sóng vỗ mui thuyền, man mác ngàn
tầm biển rộng.

Hai gã đi sau, đi trước, tựa người nhưng không phải người, vẩy rồng

mồm giải, mặt thú thân xà, nổi chìm lên xuống nhanh như mây bay. Sáu
mươi năm về trước, ông chài tuy là khách giang hồ, cũng chưa từng thấy
cảnh vật hình thù như vậy. Vợ chồng đều sợ mất vía, ôm nhau mà ngồi. Đi
chừng ba khắc, nghe hai người kia nói:

- Đến nơi rồi.

Hai vợ chồng mở mắt trông ra thì rõ ràng bến cũ của mình, mừng lắm,

bước ngay lên bờ. Chưa kịp quay lại nói, đã thấy hai người "bán kinh" trở
gót ra về và trong chớp mắt đã biến đâu mất tích. Về nhà, ông gọi Thúc
Ngư ra bảo rằng:

- Tục ngữ có câu: "Trai khôn tìm vợ, gái ngoan tìm chồng". Người mà

con định chọn làm vợ thì nay bố mẹ đã thấy rõ ràng. Thật là "con giỏi dâu
hiền". Nhưng chưa biết cưới vào ngày nào? Quê quán ở đâu? Gia thế sang
hay là hèn? Đường đi gần hay là xa? Con phải nói cho rõ, ta mới lo kịp.

Rồi kể lại rõ ràng quãng đường biển đã qua, cùng hai người kỳ dị tiễn

về như thế nào. Thúc Ngư nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.