THÁNH TÔNG DI THẢO - Trang 97

thế lập thế, vội về đem người đến bắt. Chẳng ngờ khi đẩy cửa vào thì chỉ
thấy người con gái với một con dê. Gã thẹn mặt ra về.

Bỗng một đêm, người chồng dê một mình ngồi mãi không chịu đi ngủ,

có vẻ buồn rầu. Người con gái gặng hỏi thì chàng trả lời:

- Ta vốn mong đoàn tụ với nàng trong ba mươi năm, đợi khi nàng

xương mát khí thanh, rồi thoát hình tục hóa mà bay lên, vui hưởng cảnh
trời mãi mãi. Nào ngờ sau khi ta bị đày, Ngọc Hoàng nghĩ đến ông tổ ta có
công với kinh Xuân Thu (4), khoan thứ cho con cháu, nên cứ một năm tính
là mười năm. Tính ra ba mươi sáu tháng thì mãn hạn ba mươi năm. Kể từ
đêm nay là đêm thứ nhất, đêm mai là đêm thứ hai, đến đêm thứ ba là đêm
vĩnh biệt. Sắc trắng lông mềm, không bao giờ lại nằm trong sân hoa nhà
nàng nữa. Tuy trên trời có vui thật, nhưng mối tình vương vấn cùng nàng
quên sao được. Vì thế nên ta buồn.

-----

(4) Họ Công Dương (dương là dê) có chú giải truyện Xuân Thu gọi là

Công Dương truyện.

Người con gái cầm tay chàng khóc rằng:

- Thiếp nghe chàng nói đến tiền duyên nên cam chịu tiếng bất chính.

Đến nay ba năm rồi, thiếp vẫn một lòng một dạ mong được ở với nhau trăm
năm, trên báo ơn sinh dục, giữa kết nghĩa gối chăn. Nếu chàng bỏ thiếp mà
đi, thiếp tái giá thì mang điều thất tiết, ở vậy thì khó giữ được mình. Đã
không giữ được trọn đời thì thà đem hồn đi cùng chàng.

Nàng liền gieo mình vào lòng chàng trai, hơi thở chỉ còn thoi thóp.

Chàng trai băn khoăn hồi lâu rồi nâng nàng dậy, ghé tai gọi gấp. Một

lát người con gái tỉnh lại, chàng trai bảo rằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.