THẬP NHỊ BINH THƯ - Trang 275

_______________________
Vua Hạ Vũ không dùng võ đức mà dùng văn đức.
Nhờ có tôi trung là Thân Bao Tư, qua cầu cứu với ông ngoại Sở Vương là

Tân Hầu đứng giữa san triều la khóc bảy ngày đêm, không chịu ăn uống để xin
viện binh.

Dùng cờ xí để thấy rõ, dùng chiêng trống để báo hiệu.
Lui giống như núi dời chỗ, tới giống như gió mưa;
Đánh ngã giống như phá đổ, họp đánh như cọp bầy;
Bức bách địch để mà dung nạp chúng, lấy điều lợi ích mà dẫn dụ chúng;
Gây rối loạn để bắt địch, tự hạ mình để cho địch trở nên kiêu căng;
Tỏ ý thân mật với địch để li gián chúng, tỏ ra mạnh mẽ để làm chúng nhụt

nhuệ khí;

Có ai gặp nguy nan thì làm cho họ yên ổn, có ai lo sợ thì làm cho họ vui

lòng;

Có ai phản trắc thì gọi họ quay về, có ai bị oan khuất thì giải thoát cho họ;
Có ai cuồng bạo thì kiềm chế chúng lại, có ai yếu đuối thì giúp đỡ họ;
Có ai nhiều mưu thì gần gũi họ, có ai dèm pha thì xét lại cho kỹ càng;
Có ai được tiền của thì lấy của ấy cấp cho họ;
Không nên ỷ mạnh mà khinh địch;
Chớ nên tự kiêu vì có tài mà khinh kẻ dưới.
Chớ nên cậy được thương yêu mà làm oai;
Trước hết phải tính toán rồi sau mới động binh, phải biết chắc thắng rồi sau

mới đánh;

Được tiền của, lụa là, chớ nên giữ làm của quý, được con trai, con gái, chớ

nên tự sử dụng;

Người tướng có thể xử trí được như thế, chỉ cần ra hiệu, ban lệnh là người

người quyết đánh giặc, binh sĩ chẳng phải đổ máu mà địch quân sẽ tự thất bại.

XVII. CHUẨN BỊ BINH NHUNG

Việc lớn của nước, chẳng có gì lớn bằng chuẩn bị việc binh nhung. Ví bằng

để mất đi một việc nhỏ như hào li thì sẽ sai tới muôn dặm, để cho quân chết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.