169.- BỎ RƠI ĐỒNG NGŨ:
Ham đánh mà quên cả tướng súy và lại sĩ hay là tướng súy và lại sĩ bỏ rơi
quân lính mà chạy trốn một mình thì phải đem chém hết.
Lại sĩ trước bỏ lính mình mà chạy, lại sĩ sau chém được lại sĩ trước và giữ
lính lại thì được trọng thưởng.
170.- LIÊN ĐỚI TRÁCH NHIỆM:
Ba quân đang đánh lớn, nếu đại tướng chết mà có trên 500 quân theo lại sĩ
không chịu liều chết đánh lại quân địch thì phải chém hết, các quân lính theo
hầu gần đại tướng ở giữa trận cũng phải chết chém. Ngoài ra các sĩ tốt có công
trạng phải bị giáng xuống một cấp, sĩ tốt không có công trạng thì phải đi lính
thú ba năm.
Trong một ngũ có người thất lạc hay chết mà không lấy được thây, thì mọi
người trong ngũ đều mất hết công trạng, nếu tìm được thây thì xá tội hết thảy.
171.- BA THẮNG LỢI:
Nay dùng pháp luật để trừng trị sự bỏ trốn, ngăn ngừa sự giảm quân số, đó
là thắng lợi thứ nhất về việc binh.
Thập và ngũ nối liền nhau. Khi chiến đấu, lính và lại sĩ cứu nhau, đó là
thắng lợi thứ hai của việc binh.
Tướng giữ uy võ, lính giữ tiết độ, hiệu lệnh tính thực, đánh hoặc giữ đều
thành công, đó là thắng lợi thứ ba của việc binh.
172.- LỆNH NGĂN CẤM QUÂN SĨ:
Nghe rằng người xưa trị quân, khi trời mưa, trong quân có người lấy của dân
một cái nón để che đầu thì người ấy phải bị chém đầu để rao cho mọi người
biết. Huống là chặt phá cây cối, dẫm nát ruộng nương của dân, phá hủy nhà
cửa của dân, gian dâm, trộm cắp, chặt đầu của binh sĩ chết (?), giết con trai của
giặc, làm nhục vợ của giặc, thậm chí giết thường dân bừa bãi rồi chặt đầu bào
là đầu giặc, như thế lý trời chẳng dung, phép vua chẳng tha. Ai mang tội ấy thì
sẽ bị xét xử theo quân pháp.
173.- THƯỞNG NGƯỜI NHỎ, PHẠT NGƯỜI LỚN:
Tướng lấy việc giết người lớn làm uy, thưởng người nhỏ làm sáng suốt. Bởi
vì giết người đang ở địa vị quý trọng, đó là hình pháp cực nghiêm vậy. Thưởng
cho kẻ chăn trâu, giữ ngựa, đó là sự tưởng thưởng thông suốt tới người dưới.
Do đó mà tướng suý xây dựng được uy tín cho mình.