THÁP TOKYO - Trang 130

nhau thêm lần nào. Cả hai chẳng thể làm gì khác mà cũng không thể rời
nhau ra. Toru buồn và cậu hiểu Shifumi cũng buồn đến nhường nào.

“Cậu khôn thế.” Shifumi rên rỉ sau khi Toru buột miệng nói lời xin lỗi.

“Lúc này còn xin lỗi gì nữa. Thế thì ai mà về được.”

Cô vén tóc bằng ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương.
“Đồ xấu xa, cứ bắt nạt người ta.” Gương mặt Shifumi như chực òa khóc.

Trước mặt cậu là một Shifumi tóc tai áo quần xộc xệch, khác với Shifumi
của mọi ngày.

“Xin lỗi.” Cậu nói lại một lần nữa rồi chợt nhận ra kẻ sắp khóc hóa ra

chính là mình.

Và môi tìm môi, cả hai lại quấn lấy nhau trên chiếc ghế sofa. Tưởng

chừng như cơ thể Shifumi có thể vỡ òa trong vòng tay cậu. Hai tay cô kẹp
chặt lấy mà Toru. Bờ môi mời gọi. Giữa những nụ hôn là những lời thốt lên
từ tận đáy lòng, rằng cô yêu thật mất rồi, rằng cô không thể tin mình lại yêu
nhiều đến thế.

Hai bờ môi rời xa nhau một lúc lâu mà cả hai vẫn không muốn dậy.
“Nặng không?” Toru hỏi.
Shifumi lắc đầu.
“Cái ghế sofa này hay nhỉ.”
Chiếc ghế rã là đồ rẻ tiền lại nhỏ nữa, song vừa khít cơ thể của hai người.

Cậu nằm yên, nhắm mắt lại, ngả đầu lên bầu ngực Shifumi.

“Thế này là mình đã thuộc về nhau.” Shifumi nói. “Dù không được bên

nhau nhưng mình đã thuộc về nhau.”

Toru lặng yên không đáp rồi chợp mắt lúc nào không hay.
Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu hửng sáng. Cậu lại pha cà phê hòa tan. Thực ra

ở đó không còn đồ uống nào khác. Mưa đã tạnh từ lâu.

“Chị có muốn gọi điện không?”
Toru hỏi nhưng Shifumi cười từ chối.
“Về nhà cho nhanh.”
Lần này thì Toru không ngăn cản nữa.
Ngoài kia, bầu trời đã xanh ngắt, không khí mát rượi, trong lành, báo

hiệu một ngày đẹp trời dù cỏ cây vẫn còn ướt đẫm nước mưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.