THÁP TOKYO - Trang 132

CHƯƠNG 16

Buổi tiệc lần thứ hai với lão già ôi dào tổ chức tại một quán ăn Pháp.

Ngoài ông giám đốc còn có hai vị trưởng phòng. Có lẽ mình sẽ vào làm ở
đây, Koji thầm nghĩ trong lúc phết đầy bơ len mẩu bánh mì, nhét vào
miệng. Không phải là muốn làm hay phải làm, mà là có lẽ sẽ làm. Phải phát
huy ý chí và nỗ lục sau khi xác định rõ phương hướng phát huy, gã nghĩ
vậy. Cha gã khoác trên mình bộ veston, song nhìn không được chỉn chu lắm
bởi những thứ khác chẳng ăn nhập gì với nhau, ngay từ chiếc áo sơ mi lụa
bên trong màu be cát phảng phất mùi nước hoa Cologne cho đến đồng hồ
và chiếc nhẫn màu vàng. Hễ có năng lực thực sự, con người ta sẽ thấy tự
do. Gã chưa khi nào quên lời ông dạy dỗ.

Bữa tiệc bắt đầu và kết thúc với những câu chuyện phiếm. Ngay cả

những câu hỏi dành cho Koji cũng chẳng ra đầu ra đuôi, nào là thích đội
bóng đá nào, nào là có bạn gái chưa. Hồ sơ lí lịch gửi rồi chẳng còn câu hỏi
nào ra tấm ra món nữa sao.

“Ôi dào, còn tùy thi cử nữa, phải không nào.”
Lão già ôi dào nói khi đến hồi dứng dậy

Đã hai tuần trôi qua kể từ sau đêm họp lớp. Gã chưa gặp lại Yoshida. Gã

đã bỏ bê Kimiko nên phải vất vả ngọt nhạt suốt hai tuần qua.

Tại sao mình cứ phải ngọt nhạt thế chứ.
Bản thân Koji cũng không tài nào hiểu nổi. Nói thẳng ra, giờ gã đã ngại

chuyện gặp gỡ. Kimiko quá bộc trực, đến mức gã không còn nhận ra cô là
người hơn tuổi dù thực sự cô hơn tuổi.

Atsuko thì hay giữ ý. Cô ấy biết mình không phải là người thích hợp với

Koji. Đương nhiên, gã vẫn nhớ như in cái cảm giác bồn chồn và tim nhói
đau đối với thái độ ấy của Atsuko. Gã nhớ cả những lời gã thốt lên an ủi.
Thôi nào, Atsuko đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, tôi sẽ thu xếp mọi chuyện,
rồi sẽ ổn thỏa cả thôi
. Thật lòng gã đã nghĩ như vậy. Gã vẫn luôn thật long
trong khoảnh khắc thốt lên lời an ủi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.