THÁP TOKYO - Trang 176

đông hỗn độn những nam thanh nữ tú vô công rồi nghề túm tụm quanh khu
tượng đài chú chó trung thành Hachi.

“Ba mươi phút không sai một giây. Giai thành phố có khác.”
Koji bình phẩm. Trong mắt cậu, dường như Koji và Yuri sinh ra là để

dành cho những chốn xô bồ như thế này. So với đám choai choai xung
quanh thì dường như cả hai chẳng có gì khác biệt.

“Khỏe chứ?” Toru nói thay cho lời chào. Yuri trông không được khỏe

lắm, song cậu lờ đi không hỏi han gì.

“Cậu đang xin việc?”
Koji hỏi lại thay cho lời chào, nhưng Toru đáp rằng cậu chẳng xin việc ở

đâu cả.

“Không xin việc thì cậu dịnh làm cái quái gì hả?”
Có vẻ Koji thực sự nhạc nhiên. Toru nhớ có lần ở sạp báo trong cửa hàng

tiện lợi Koji đã lên mặt dạy dỗ, rằng cậu phải vào đại học công lập.

“Kệ đi.”
Cậu cười đáp. Chắc hẳn trong mắt gã, mình chẳng ra cái giống gì. Có lẽ

gã đang đôn đáo xin việc, và đã tìm ra cho mình một hướng đi nào đó
chăng, cho dù đó mới chỉ hiện hữu trong tâm tưởng.

“Lâu lắm rồi tớ mới mò đến Shibuya vào cái giờ này.”
Toru nói, ngước mắt lên nhừng những hàng chữ nhấp nháy trên biển

quảng cáo.

Họ chơi bi-a một tiếng, lòng vòng thêm một tiếng nữa, giết thời gian ở

cửa hàng CD, rồi tạt qua Starbucks uống cà phê đá. Lúc đi ngang qua cửa
hàng bán đồ thể thao, Koji thốt lên đầy thèm muốn:

“Trời ơi, giá mà tớ được đi trượt tuyết.”
Với Toru, tất thảy mọi thứ trên đời dường như đã thuộc về một thế giới

xa xăm. Và, dường như đã lâu rồi cậu chưa gặp Shifumi. Chuyện tối qua
như thể đã xảy ra từ ngàn vạn năm trước.

“Cậu hôm nay rảnh thì đi chơi đến tối với bọn tớ luôn đi.”
Koji đề nghị lúc Yuri đi vệ sinh trong quán Starbucks.
“Tớ tưởng cậu làm thêm?”
“Tớ xin nghỉ ốm rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.