THÁP TOKYO - Trang 45

thích thứ gì, nên tôi chỉ nghĩ để cậu tự mua thì hơn.”

Trái ngược lại với câu nói có phần mạnh mẽ, gã thấy Kimiko như chực

òa khóc. Trên tay cô vẫn cầm tiền, cổ tay vẫn đeo món quà Giáng sinh màu
vàng kim mà gã tặng.

“Tôi chỉ nghĩ thế thôi, cậu đừng giận mà.”
“Xin lỗi.”
Gã nói rồi quay lại giường nhưng lần này thì Kimiko lại vùng dậy sang

phía bên kia thành giường.

“Xin lỗi,” gã lại nói và ôm chặt Kimiko từ đằng sau một lúc lâu.
“Không sao,” Kimiko nói. “Làm cậu bực mình, tôi mới là người phải xin

lỗi. Nhưng thi thoảng lại thấy áy náy nếu không tặng cậu được cái gì dù chỉ
là tiền bạc.”

Nói vậy, Kimiko nhét lại tiền vào ví rồi lặng lẽ mặc đồ.

Một tháng đã qua, hôm nay Kimiko lại là Kimiko của mọi khi. Koji cũng

vậy, cả hai lại vui thú với cuộc tình ban trưa. Song, gã chẳng thể nào quên
cái sự việc không vui với phút kích động ấy, cố nhiên, Kimiko cũng nhớ rõ
ngọn ngành.

Thi thoảng cô thấy áy náy nếu không tặng cậu được cái gì dù chỉ là tiền

bạc.

Nhận đại đi lại hay, có lúc Koji nghĩ. Nhận đại đi thì mọi việc có phải

đơn giản hơn không.

Từ giờ đến lúc đi làm thêm vẫn còn thời gian. Hút hết điều thuốc, Koji

tìm cách giết thời gian bằng việc loanh quanh trước ga Ebisu.

“Chán thế, không có Shifumi ở đây à?”
Bước vào cửa hàng của Shifumi ở Daikanyama, Koji bực bội.
“Thì tớ đã bảo rồi còn gì.”
Toru nhăn nhó cười mà lòng thấp thỏm không yên. Koji gọi điện rủ đột

ngột nhưng cậu cũng đi, phần vì đang rỗi rãi. Một ngày lộng gió. Lúc ở
trong nhà cậu đã thấy ấm áp bởi cái nắng chan hòa, giờ thì cậu có thể cảm
nhận được bằng cả thị giác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.