THÁP TOKYO - Trang 65

Vậy là Toru lại ngồi chờ điện thoại trong phòng khách chan hòa ánh

nắng, dù mới chưa đến ba giờ chiều.

Chờ đợi là một điều khó tả. Toru nghĩ thầm trong lúc lật giở qua mấy tờ

tạp chí phụ nữ mẹ cậu đặt sẵn ở đó. Chờ đợi là khổ đau nhưng còn hạnh
phúc hơn gấp vạn lần khoảng thời gian không có gì để chờ đợi. Chờ đợi,
khoảng thời gian nối liền cậu với Shifumi. Shifumi không ở đây, song Toru
có cảm giác đang được cô bao bọc. Có lẽ phải nói rằng cậu đã bị khuất
phục hoàn toàn. Mấy cuốn tạp chí trên tay cậu là các số đặc biệt về thắng
cảnh nổi tiếng với hoa anh đào, về cách loại tủ bếp, và có cả chủ đề về bao
nhiêu loại rượu hoa quả.

Toru lúc nào cũng căng thẳng, rạo rực trong lòng với trạng thái như

muốn bùng nổ vào khoảnh khắc mỗi khi đưa tay đẩy cánh cửa to bản, nặng
trịch vào quán Franny. Cảm giác ấy chỉ xuất hiện trong phút chốc nên
người khác nhìn vào cũng không tài nào hiểu nổi (chắc là như vậy). Lần
nào cũng thế, Toru phải đối diện với sự bùng nổ ấy, với bao thấp thỏm, rối
rắm trong lòng.

Shifumi vẫn chưa đến. Toru ngồi ở quầy rượu, cậu gọi một ly Gin Tonic.

Ánh đèn trong quán mờ mờ ảo ảo, tiếng nhạc khe khẽ du dương, toàn
những thể loại cổ lỗ sĩ như Rosemary

Clooney hay Tex Beneke gì đó.
Cậu uống hết ly thứ nhất cũng là lúc Shifumi đến.
“Chị xin lỗi, chuẩn bị đi thì lại có khách.” Cô cởi áo khoác đưa cho nhân

viên phục vụ rồi ngồi lên chiếc ghế xoay.

“Chị từ cửa hàng đến?”
Ừ, Shifumi đáp, hít một hơi dài rồi nhìn thẳng vào Toru.
“Người ta nhớ mình quá!”
Giọng cô đầy cảm xúc. Nhưng ngay sau đó lại thốt lên rằng “trời ơi, sao

mà khát thế”. Câu nói ấy cũng đầy cảm xúc khiến cậu có đôi chút thất vọng
trong lòng.

Mũi Shifumi nhỏ nhắn, sống mũi không quá thẳng mà vừa vặn, nếu là

tạo hình điêu khắc thì chắc chỉ cần véo tay một cái là đủ. Nó thực sự làm
Toru chết mê chết mệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.