THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1437

- Bởi vì…
Và đó là hai chữ cuối cùng y nói ra.
Hương Hương khóc lên nức nở.
Cô hiểu tình cảm của y đối với cô, nhưng cô không dám biểu lộ gì, bởi vì

y chỉ bất quá là một lão già lạc phách giang hồ, một lão già làm nghề vá giày
đã già nua.

Hiện tại cô mới nhận ra, tình cảm của một người có đáng được tiếp nhận

hay không, không phải ở chỗ thân phận và tuổi tác của y, mà ở chỗ nó có là
chân tình hay không thôi.

Chỉ tiếc là hiện tại đã quá trễ.
Tiểu Mã không có nước mắt. Thường Vô Ý cũng không có.
Bọn họ đều đang nhìn lom lom vào người đang đứng trước bức rèm,

người vừa đá chết Trương Lung Tử.

Gã này cũng là một người châu nhai, nhưng cực kỳ tráng kiện, hai chân

tuy dài không quá hai thước, nhưng to lớn như gốc cây cổ thụ.

Thường Vô Ý bỗng lạnh lùng nói:
- Phi Vân Cước lợi hại thật!
Người này toét miệng ra cười, nhưng không nói gì.
Sau bức rèm lại vọng ra tiếng nói của Châu Ngũ thái gia:
- Y không biết nói, y là người câm.
Thường Vô Ý nói:
- Nghe nói trong giang hồ có hai kẻ câm lợi hại nhất, xưng là Tây Bắc

Song Á.

Châu Ngũ thái gia nói:
- Đúng vậy.
Thường Vô Ý hỏi:
- Y chính là môn hạ của Thiên Tàn Địa Khuyết bên Tây Phương Tinh Tú

Hải, Vô Thiệt Đồng Tử?

Châu Ngũ thái gia nói:
- Không ngờ các ngươi còn có tí kiến thức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.