THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 44

Cặp mắt của Viên Tử Hà, đang nhìn trộm từ cái gối ra, hình như cũng

đang hy vọng y bước lại.

Y không phải là kẻ quân tử, nhưng nghĩ đến những người đang “đứng

gác” cho y bên ngoài, trái tim của y lại chùn xuống.

Gương mặt của Viên Tử Hà hồng như ráng chiều, cô cắn môi nói:
- Tôi thấy tối qua anh ráng đổ rượu cho tôi say, là biết ngay anh không

phải người tốt.

Bạch Ngọc Kinh thở ra, y cười khổ nói:
- Tôi muốn đổ rượu cho cô say?
Viên Tử Hà hỏi:
- Không phải vậy sao? Thế tại sao anh lấy chén lớn ra uống rượu với tôi?

Anh thấy đàn bà uống rượu bằng chén lớn như vậy bao giờ?

Bạch Ngọc Kinh nói không ra lời.
Đàn bà mà cãi lý với mình rồi, dù mình có chuyện để nói, cũng im cái

miệng đi là tốt nhất.

Cái đạo lý đó y cũng biết rõ.
Chỉ tiếc là Viên Tử Hà còn chưa buông tha y, cô nhìn y chăm chú nói:
- Hiện tại đầu tôi nhức như búa bổ, anh bồi thường cho tôi sao đây?
Bạch Ngọc Kinh cười khổ nói:
- Cô nói đi.
Viên Tử Hà nói:
- Anh… anh cũng phải ít ra trị cái bệnh nhức đầu của tôi trước đã.
Bỗng có tiếng người nói:
- Chuyện đó dễ quá, ngươi cứ một đao cắt cái đầu cô ta ra là xong.
Giọng nói từ hành lang ngoài cửa vọng vào.
Câu nói đó còn chưa thốt ra xong, Bạch Ngọc Kinh đã xông ra khỏi cửa.

Hành lang trên lầu rất hẹp, lá cây bạch quả thụ đang xao động trong gió.

Không có ai, ngay cả cái bóng cũng không có, Phương Long Hương lúc

nãy đã chuồn đi hồi nào rồi.

Y không thích đứng giữa những người khác làm Mộng Bốc Cán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.