THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 455

- Tuy ta đã già yếu bệnh tật lắm, lỗ tai cũng còn chưa bị điếc.
Hoa Hoa Phong cười nói:
- Không những không điếc tí nào, thật còn linh hơn cả... tôi nữa.
Cô tính nói, “linh hơn cả thỏ”, nhưng hiện tại đối với cái người già yếu

bệnh hoạn này, đã phát sinh ra tấm lòng tôn kính không sao nói được.

Nghiêm Cửu đã đưa tay đón lấy bộ đồ trong tay cô, đặt lên người con

mình:

- Bộ y phục này tuy dơ dáy, ít ra cũng còn hơn là không có y phục, mi coi

chừng cảm lạnh đó.

Nghiêm Tiểu Vân lắp bắp:
- Con... con...
Y vừa cảm khích, vừa xúc động, chỉ thấy máu nóng dâng lên, tắt lấy cổ

họng, ngay cả một tiếng cũng nói không ra.

Hoa Hoa Phong thở ra một hơi dài nói:
- Hiện tại anh vẫn còn sống sờ sờ đó, người ám toán anh là ai, anh có thể

tự miệng mình nói ra giùm?

Nhưng Nghiêm Tiểu Vân vẫn còn không nói ra.
Hoa Hoa Phong nhìn y chăm chăm hỏi:
- Anh còn chưa chịu nói sao?
Nghiêm Tiểu Vân nói:
- Tôi...
Hoa Hoa Phong nói:
- Không lẽ anh còn có chuyện gì khổ tâm không nói ra được sao?
Nghiêm Tiểu Vân đóng quách luôn miệng lại, mắt cũng nhắm lại luôn,

khóe mắt hình như có ứa ra một giọt lệ trong suốt.

Quả thật y có nổi khổ tâm không nói ra được, y không muốn nói, hiện tại

cũng không cần nói. Nhìn thấy giọt nước mắt ứa ra đó của y, mọi người
trong lòng cũng hiểu ra.

Hoa Dạ Lai tuy lừa gạt y, bán đứng y, trong lòng y vẫn vĩnh viễn không

quên được cô ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.