THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 498

- Không những ta đã chịu rồi, mà còn cao hứng quá, thật tình ta không

ngờ hắn còn có âm mưu chuyện khác nữa.

Dương Lân hỏi:
- Hắn mưu đồ chuyện gì?
Vương Nhuệ nói:
- Chính là kinh thư của chùa Thiếu Lâm.
Kinh điển chùa Thiếu Lâm, trong cặp mắt người vũ lâm, trước giờ vẫn

trân quý còn hơn cả vàng bạc châu báu.

Chỉ bất quá, bất kỳ ai cũng đều biết, bảy mươi hai đường tuyệt kỷ đáng sợ

ra làm sao, vì vậy chẳng ai dám lại vuốt râu cọp.

Dương Lân thay đổi sắc mặt nói:
- Hắn lại tìm ngươi, chính là tính lợi dụng ngươi, để ăn trộn kinh điển

chùa Thiếu Lâm?

Vương Nhuệ thở ra nói:
- Về sau tuy hắn không làm được chuyện, nhưng ta thì bị trục xuất khỏi

Thiếu Lâm.

Dương Lân nhìn y chăm chú, một hồi thật lâu, mới thở ra một hơi dài,

nói:

- Ta là một đứa cô nhi, vốn mãi than thở ông trời bất công với ta, bây giờ

ta mới biết, cảnh ngộ của ngươi thật ra còn bất hạnh hơn cả ta.

Vương Nhuệ cười cười, nụ cười càng lộ vẻ thê lương, y nói:
- Thật ra, ta cũng không ngờ được, lần này hắn lại thả cho ta đi.
Dương Lân nói:
- Hắn cũng là người, trong đời một người, ít ra cũng có lúc động lòng

lương thiện lên.

Vương Nhuệ cười khổ nói:
- Không chừng hắn đã tính đúng, dù có buông tha cho ta, ta cũng chẳng

trốn đâu được xa.

Dương Lân nói:
- Bất kể hắn vì lẽ gì, ta đều tin được ngươi không phải là kẻ nội gián.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.