CỔ LONG
TRƯỜNG SINH KIẾM
Dịch giả: Lê Khắc Tường
Đả Tự Cao Thủ: tinhtrai
HỒI 3
Đêm Dài Chưa Hết
Bao đêm vừa mọc lên, lại lặn xuống. Mặt đất yên tĩnh, yên lặng đến độ có
thể nghe tiếng nước hồ xao động.
Cây đèn trên cửa lớn, nhè nhẹ dao động trong gió, ánh đèn lại càng nhạt
đi.
Viên Tử Hà cuộn tròn trong lòng Bạch Ngọc Kinh, cô đã ngủ thiếp đi, thật
tình cô quá mệt mỏi tựa như con bồ câu thất lạc phương hướng, bây giờ đã
tìm lại được nơi an toàn mình có thể ẩn úp.
Không chừng cô vốn không muốn ngủ, nhưng mi mắt cứ từ từ đóng lại,
bóng tối ôn như ngọt ngào rốt cuộc đã ôm choàng lấy cô.
Bạch Ngọc Kinh nhìn cô, nhìn cái mũi thẳng của cô, lông mày thật dài,
bàn tay y đang vỗ nhẹ trên lưng cô.
Sau đó bàn tay của y chợt ngừng lại, ngừng trên thụy huyệt của cô.
Y không dùng sức, y chỉ ấn nhẹ vào một cái, bao nhiêu đó cũng đủ cho cô
ngủ một giấc ngon lành đến sáng mai.
Rồi sau đó y rón rén bước xuống giường lấy đôi giày, rón rén bước ra
khỏi phòng.
Sao y yên tâm để cô một mình ở trong phòng nhỉ, không lẽ y không sợ
những người đó hại cô?
Y không sợ.
Bởi vì y đã quyết tâm đến gặp những người đó, y đã quyết tâm muốn giải
quyết chuyện này trước khi trời sáng.
Lúc đó y sẽ có thể đem cô đi với mình.