Y đã hứa với cô.
Y không phải là bồ câu, y là chim ưng, nhưng y bay đã mỏi cánh quá rồi,
y cũng muốn tìm một nơi để mình an toàn làm tổ.
Ánh đèn lạnh băng băng, trong sân chùm đằng la, hoa trên dàn cũng đang
rung động trong gió.
Bạch Ngọc Kinh mang giày vào, đôi giày cũ mà êm ái.
Trong lòng y cũng cảm thấy rất êm ái, bởi vì y biết mình đã quyết định
được một chuyện khó khăn, cuộc đời y từ đây sẽ thay đổi hẳn.
Kỳ quái là, cái biến đổi trọng đại nhất của đời người, thường thường lại
quyết định trong cái khoảng khắc nhỏ bé đó.
Có phải chăng bởi vì cái thứ tình cảm ấy mãnh liệt quá, vì vậy mà mới
đến nhanh như vậy!
Tình yêu vốn là đột ngột, chỉ có tình bạn mới tích lũy thành sâu đậm.
Chỗ Phương Long Hương ở, là phía sau cái lầu nhỏ.
Bạch Ngọc Kinh vừa bước qua, bèn phát hiện ra Phương Long Hương đã
mở cửa, đứng trước đó nhìn y.
Xem ra y hoàn toàn tỉnh táo, hiển nhiên chưa hề ngủ qua.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Trong phòng ngươi có đàn bà?
Phương Long Hương nói:
- Hôm nay không được tốt ngày, do đó nơi đây ngay cả đàn bà cũng bỗng
nhiên thiếu tiêu chuẩn.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Sao ngươi không lấy vợ, cũng khỏi phải thời khắc này còn ngủ không
được?
Phương Long Hương nói:
- Ta còn chưa điên.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Nhưng ta chắc điên rồi.
Phương Long Hương nói: