THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 691

Toàn thân y phục trắng tinh, không nhiễm bụi trần; gương mặt thanh tú

trắng trẻo, lúc nào cũng ra dáng lãnh đạm như cười mà không phải cười; bên
cạnh lúc nào cũng có một vị giai nhân tuyệt sắc phong tư trác ước, không
những vậy, mỗi lần ra mặt, là mỗi vị giai nhân không giống nhau.

Đấy chính là người xem công danh phú quý như bụi bặm, nhưng lại xem

danh mã và mỹ nhân như tính mệnh, Địch Tiểu hầu gia Địch Thanh Lân.

Bất kỳ đi đến chỗ nào, y đều là người lôi cuốn sự chú ý và ngưỡng mộ

của mọi người. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

Hôm nay người đang tựa vào người y, là một mỹ nữ mặc áo màu hồng

nhạt, nước da trắng như bạch ngọc, gương mặt như đào hoa, ánh mắt tựa
mặt nước mùa xuân, làm người ta ngất ngây như say rượu.

Chẳng ai biết Địch Tiểu hầu tìm đâu ra một vị mỹ nhân như vậy.
Vạn Quân Vũ gặp y chỉ còn nước lắc đầu thở ra:
- Ông lại đây làm gì? Tại sao ông muốn lại?
Địch Tiểu hầu đưa cặp mắt lãnh đạm cười cười nhìn y, đơn giản nói với

Vạn Quân Vũ:

- Tôi lại đây hại ông đấy.
- Hại tôi? Ông tính hại ra sao đây?
- Bất kể ông ra giá bao nhiêu, tôi đều thêm ba lượng.
Vạn Quân Vũ nhìn dính vào y, ánh mắt loang loáng, cũng không biết y

nhìn bao lâu, bỗng y cười phá lên:

- Tốt, tốt lắm.
Mọi người đều nghĩ rằng cái vị đại hào oai chấn Hà Sóc này nhất định sẽ

ra giá cao đến độ sẽ làm cho ai cũng phải nhảy giật bắn người lên.

Nào ngờ Vạn Quân Vũ bỗng ngưng bặt tiếng cười, lớn tiếng nói:
- Con ngựa này ta không mua nữa, ngươi bán cho y đi.
Cầu Hành Kiện ngớ mặt ra. Vạn Quân Vũ nói xong, quay đầu bỏ đi, nào

ngờ Địch Thanh Lân lại kêu giựt lại:

- Chờ một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.