THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 759

Nơi đây không những rẻ tiền, mà còn có thể cho nợ, nếu ở đây không có

gì để ăn, bọn họ sẽ rất có thể phải chịu đói.

... Một người sống không phải là cho chính mình, trên đời này có biết bao

người vì người khác mà sống, nếu ta đã gánh lấy cái trách nhiệm đó, thì
không thể tùy tiện mà buông nó ra.

Trương lão đầu thở ra trong bụng, lão vừa hạ cây gỗ chắn ngang cửa tiệm

ra, lập tức thấy Dương Tranh xông vào, cặp mắt loang loáng có thần lúc nào
bây giờ đã biến thành tán loạn lạc thần, không những vậy còn đầy những tia
máu đỏ, gương mặt cũng trắng bệch ra đến dễ sợ.

- Ông bệnh rồi.
Trương lão đầu thất thanh nói:
- Sao ông không nằm trong nhà nghỉ ngơi một chút?
- Tôi không nằm nghỉ được.
Dương Tranh nói:
- Bởi vì có những chuyện không có tôi làm không được.
Trương lão đầu dĩ nhiên hiểu rõ cái ý của y, lão thở ra nói:
- Đúng? Có người trời sinh không thể ngừng lại ngơi nghỉ được.
Dương Tranh tự mình đi lấy sáu cái tô lớn bày ra trên bàn.
- Ông rót đầy cho tôi bao nhiêu đó rượu mạnh, thứ rượu mạnh nào nồng

nhất đó.

Y nói:
- Tôi phải uống hết bao nhiêu đó mới có đủ sức lực.
Trương lão đầu kinh ngạc nhìn y:
- Ông bệnh như vậy rồi còn muốn uống rượu? Ông có muốn chết không

vậy?

Dương Tranh cười khổ:
- Ông yên tâm, tôi chết không nổi đâu, bởi vì bây giờ tôi còn chưa thể

chết được.

Trương lão đầu nhịn không nổi lại thở ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.