THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 794

Y đem nàng vào trong khu rừng rậm, quay qua bên trái, ngoặc qua bên

phải, đi một hồi hơn cả nửa tiếng đồng hồ, đến bên cạnh một con suối nằm
giấu trong chính giữa đám cây cối chằng chịt, đến một căn nhà gỗ vừa cũ kỹ
đổ nát, vừa đơn giản xấu xí.

Lữ Tố Văn tuy cũng là người sinh trưởng ở đây, nhưng trước giờ nàng

chưa hề lại bao giờ.

Cửa lớn có một cái khóa rỉ sét lớn, trong căn nhà gỗ có một cái giường,

một cái bàn, một cái ghế, một cái bát, một cái đèn và một cái lò bằng đất sét,
mỗi thứ đều bám đầy bụi bặm, góc phòng mạng nhện giăng đầy, trước cửa
rong rêu dày đặc xanh rì, hiển nhiên đã lâu lắm chưa có ai qua đây.

Trước đây người ở chỗ này chắc cũng sinh hoạt rất đơn giản, tịch mịch và

gian khổ.

Lữ Tố Văn rốt cuộc nhịn không nổi hỏi Dương Tranh:
- Đây là đâu vậy anh? Sao anh tìm ra được chỗ này?
- Bởi vì lúc trước anh thường thường lại đây mỗi ngày.
Dương Tranh nói:
- Có lúc còn lại hai lần trong một ngày.
- Lại đây làm gì?
- Lại thăm một người!
- Ai?
Dương Tranh trầm ngâm một hồi thật lâu, gương mặt lộ một nét biểu tình

vừa tôn kính vừa đau khổ, một hồi thật lâu nữa, y mới nói từng tiếng một:

- Anh lại đây thăm phụ thân của anh.
Dương Tranh đấm nhẹ vào miếng rêu trên cửa sổ:
- Năm đó lúc lão nhân gia sắp chết, mỗi ngày người thường lại khung cửa

sổ này đợi anh lại thăm.

Lữ Tố Văn giật nãy mình lên.
Lúc Dương Tranh còn nhỏ, bà mẹ y ở vậy nuôi con, giặt đồ may vá cho

người ta kiếm tiền nuôi con sống qua ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.