THẤT DẠ TUYẾT - Trang 24

Thương Nguyệt

Thất Dạ Tuyết

Dịch giả: Lục Hương

Chương 1

TUYẾT: ĐÊM THỨ NHẤT

Hoắc Triển Bạch không biết mình đã hôn mê đi mất bao lâu, khi gã tỉnh lại
thì bên ngoài trời đã xâm xẩm tối. Đập vào mắt gã là chín tấm ngọc bài treo
trên tường, bên trên khắc hoa văn hình lan thảo linh chi… chắc đó là những
tấm Hồi Thiên lệnh của năm nay? Mỗi năm Dược Sư cốc chỉ phát ra có
mười tấm Hồi Thiên lệnh, chỉ chịu chữa cho mười bệnh nhân với giá cao
ngất trời, bởi vậy mà ngọc bài này đã trở thành một thứ miễn tử kim bài mà
người trong võ lâm ai ai cũng muốn tranh đoạt.
Có điều xem ra thì mười tấm Hồi Thiên lệnh của năm nay đã về gần hết cả
rồi.
Gã muốn ngoảnh đầu đi, nhưng vùng cổ lại nhói đau lên như bị ai bẻ gãy,
chỉ kịp liếc thấy Tuyết Diêu đang ngủ gà ngủ gật trên một cái giá, bên trên
ngọn đèn bạc đang đốt một cây châm mỏng mảnh, chiếc siêu bạc bên cạnh
bốc lên mùi thuốc thơm nồng nồng ngào ngạt.
Gã chợt thấy lòng mình yên lại…
Khung cảnh quen thuộc này là bờ bến duy nhất cho gã trở về trong tám
năm ròng không ngừng bôn ba chém giết.
“Đúng là khỏe thật đấy!” Vừa mới mở mắt, là gã đã nghe thấy câu châm
chọc quen thuộc ấy: “Quả nhiên là ngươi không chết được.”
Gã khó nhọc quay đầu lại, thấy mũi ngân châm bị nung đến đỏ rực kia đang
chuyển động trong bàn tay nhỏ nhắn của nữ tử áo tím, linh hoạt như chính
một phần cơ thể nàng vậy.
Tiết Tử Dạ… trong cái chớp mắt ấy, khóe miệng gã đã hiện trở lại nụ cười
đã vắng bóng bấy lâu nay.
Nữ tử kia khẽ nhướng nhướng mày, vừa chọn một cây châm thích hợp, vừa
tiện thể châm chọc: “Này, có phải ngươi định ăn vạ ở đây không đấy? Mười
vạn lượng một lần chẩn bệnh, ngươi đã thiếu nợ sáu lần rồi. Định gán thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.