THẤT DẠ TUYẾT - Trang 98

Tuyết Hoài… năm 14 tuổi chúng ta đã từng ngồi bên nhau nhìn Bắc Cực
tinh, hứa sẽ cùng nhau vượt qua đồng tuyết mênh mông kia, đến vùng Cực
Bắc chiêm ngưỡng thứ ánh sáng mộng ảo kia.
Lúc này đây, có phải chàng đang đợi thiếp dưới ánh Bắc Cực quang đó
chăng?
Chỉ tiếc rằng những còn bươm bướm này không bay qua được biển băng
rộng lớn ấy.

Uống thuốc của Đinh bà bà xong, đến tối Tiết Tử Dạ đã thấy khỏe lên rất
nhiều, hô hấp thông suốt hẳn, tay chân cũng không còn bị buốt nữa, vậy là
lại quen thói không chịu ngồi yên một chỗ, bắt đầu dẫn Lục Nhi đi khắp nơi
trong cốc.
Đầu tiên nàng đến Đông Chi quán xem tình hình Hoắc Triển Bạch và con
linh điểu của gã, thấy đối phương quả nhiên đã nghe lời mà về dưỡng
thương, không tìm được lý do gì để “chỉnh trị”, đành bắt mạch qua loa, rồi
kê một đơn thuốc ninh thần dưỡng khí, sau đó dặn dò Lục Nhi ở lại chăm
sóc cho gã.
Đùa với Tuyết Diêu một lúc, nàng đứng dậy bước đi ra đến cửa đột nhiên
dừng lại nói: “Thuốc của Mạt Nhi đã bắt đầu phối chế rồi, 7 ngày sau có
thể luyện thành… ngươi vẫn kịp trở về trong thời hạn đó.”
Nàng đứng cạnh cửa, nói mà chẳng buồn ngoảnh mặt lại nên Hoắc Triển
Bạch không nhìn rõ nét mặt thế nào.
Đợi đến khi gã bình tĩnh trở lại thì bóng áo tím kia đã biến mất trong màn
đêm tuyết phủ.
Tại sao lại quạnh hiu đến vậy? Nàng xách đèn lưu ly một mình bước đi
trong vườn thuốc thơm nồng, hoang mang suy tưởng. Tám năm rồi cuộc
sống của nàng khô khan và tẻ ngắt, hình như người đó chính là điểm sáng
duy nhất trong cuộc đời nàng suốt tám năm nay thì phải?
Tám năm ròng, mỗi năm gã lại đến một lần, dần dần ngày gã xuất hiện đã
trở thành ngày duy nhất mà nàng cảm thấy có chút mong ngóng trong suốt
cả năm – dù là hầu như lần nào nàng và gã cũng chỉ đấu khí, đấu khẩu và
đấu tửu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.