THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1111

Ta một chốc bừng tỉnh, kẻ lừa đảo này thế mà có thể đoán ra cái chết của

Yên Hồng không hề đơn giản, được rồi, đầu năm nay, kẻ lừa đảo phần lớn
còn vô cùng thông minh, dự đoán của nàng mặc dù không trúng phóc
nhưng cũng chẳng xa mấy.

Giỏi lắm, Cố Đình Diệp, người càng sống càng thụt lùi, ta quăng xuống

hai câu tàn nhẫn rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Sau đó, nàng xuôi nam về Kim Lăng mà ta ngược bắc lên kinh thành.

Ngoại ô phía Nam kinh thành, tại một sân vườn nhà dân, ta gột đi một

thân bụi bặm, gỡ xuống nửa năm mỏi mệt, nằm trên giường. Thường ma
ma tuổi đã già đang cầm bình nước nóng ủ ấm chăn đệm cho ta. Ta ngả vào
trên kháng nghe bà nói liên miên lải nhải, lồng ngực Tô Nam mềm mại, càu
nhàu quan tâm, ta dường như sống lại những ngày đã qua, khi mẹ vẫn còn
đây chưa qua đời.

“… Cậu ơi, nhìn cậu mệt mỏi quá, chuyện mua bán bên ngoài không nên

làm, cậu cũng chớ có đi lại lung tung nữa, ma ma tôi có chút bạc, sau này
cậu mua chút đất, an ổn mà sống qua ngày.” Vẻ mặt Thường ma ma đau
lòng, bà cuối cùng cũng để ta ra ngoài kinh thương.

Ta nói: “Chờ lần này buôn bán xong, con sẽ quyết định.” Nếu như ta

không chết nơi chiến trường.

Khuôn mặt Thường ma ma nhăn nheo lộ ra vẻ căm giận: “Đều là do lũ

lòng dạ hiểm độc kia làm hại! Cháu ngoại nhà họ Bạch ở Hải Ninh, thế mà
phải đi ra ngoài vất vả kiếm chút tiền này! Bạc của họ Bạch nhà ta năm đó
nhiều đắp thành núi lấp được biển, giờ lại…”

Mỗi khi quay về Thường ma ma đều phải lải nhải một lượt về cảnh

tượng vinh quang nhà họ Bạch, ta đã sớm thẫn thờ, chỉ thản nhiên nói:
“Không còn cách nào khác, bạc con có thể tự mình kiếm về, cái gì của con
con đều có thể đòi lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.