THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1195

Đoàn người quỳ phía dưới, trong đó có một lão già mặt chữ điền bước ra,

vội vã rập đầu lạy nói: “Lão phu nhân nói gì vậy, kể từ hôm nay, tiểu thư
đối với chúng tôi là trời trên cao, chúng tôi sao dám vô lễ!”

Lão phu nhân gật đầu nói: “Ngươi là người hiểu biết, nếu ngươi làm việc

tốt, con bé Minh cũng sẽ không bạc đãi ngươi!”

Sau đó, lão Thôi gọi hai đứa con trai Thôi Bình, Thôi An đếp rập đầu lạy

Minh Lan, Minh Lan gật đầu đáp lại.

Lão Thôi thực ra cũng không già lắm, chưa đến năm mươi tuổi, bởi vì

quanh năm làm việc dưới ánh mặt trời nên gương mặt ngăm đen, nhăn
nheo, rất giỏi làm nông trồng hoa màu. Hai người con trai cũng đều cao lớn
khỏe mạnh, một người giúp cha quản lý ruộng đất, một người ở trên núi
trồng cây ăn quả. Ngoài ra còn có hai đầy tớ, một tên là Lưu Mãn Quý
nhanh nhẹn tháo vát, không cười không nói lời nào, còn lại là Kế Cường,
lời nói lắp ba lắp bắp, móng tay còn dính ít bùn đất, hỏi lại cẩn thận hóa ra
lại là anh trai của Lục Chi.

“Cha mẹ em mất sớm, anh trai lại thật thà nhiệt tình, thường bị người ta

bắt nạt, cái gì nặng nhọc mệt mỏi đều giao cho anh, làm gì sai thì bắt anh
gánh trách nhiệm, nếu không nhờ Phòng ma ma, anh của em không biết
còn giữ được mạng không!” Lục Chi rầu rĩ không vui nhớ lại chuyện cũ
“Đã hai mươi nhăm rồi mà chưa cưới được vợ.”

“Chả trách chị Lục Chi lợi hại như vậy.” Con bé Thúy Tụ cười nói.

“Cái gì mà lợi hại? Đây gọi là thạo đời.” Tần Tang dịu dàng mỉm cười,

chọc chọc ngón tay vào trán Thúy Tụ, “Sang bên nhà chồng của tiểu thư
không được nói lung tung, không chỉ làm mất mặt cô chủ mà còn khiến
người ta tưởng họ Thịnh chúng ta không có giáo dục.”

Thúy Tụ ôm trán gật gù, lại nói: “Ai… đáng tiếc chị Yến Thảo với chị

Cửu Nhi không thể đi cùng, chúng ta ở chung nhiều năm rồi, dù sao cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.