THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1297

Giờ chúng ta mới đến đây, đừng để phu nhân phải trách cứ, em đừng sai sót
như thế nữa.” Câu chữ mang nhiều ý sâu xa.

Sắc mặt Bích Ti liền thay đổi, ngậm chặt miệng. Thải Hoàn cũng thấy lạ,

nhưng không nên hỏi thêm, cố tình nói: “Trước kia lúc ở phủ Thịnh, đều
nói trong ba cô chủ, chỉ có cô Sáu là tốt tính nhất, khoan dung với người
ngoài. Dù chúng ta làm sai điều gì, chắc sẽ không nghiêm khắc trừng phạt
đâu?”

Đan Quất đối với mấy đứa xanh tình nghĩa sâu nặng, nên thường ngày ít

khi trách phạt quá đáng, nhưng có mấy phần đề phòng với Thải Hoàn, nhìn
Thải Hoàn, từ tốn nói: “Phu nhân nói làm người không phải thánh hiền, rơi
chén vỡ bát gì gì đó thì còn châm chước, kể cả phá hỏng một hai chuyện gì
đó, cũng phải hỏi rõ nguyên nhân, phạt là được rồi. Nhưng duy chỉ có một
chuyện tuyệt đối không chấp nhận.”

“Là chuyện gì?” Thải Hoàn căng thẳng hỏi tiếp, sắc mặt thay đổi trong

giây lát cười nói: “Chị nói với em đi, em sẽ nhớ kỹ.”

“Mưu tính.” Đan Quất nhìn chằm chặp vào ánh mắt Thải Hoàn, gằn từng

chữ: “Dù là gì đi nữa, nếu trong lòng có ý nghĩ làm chuyện có lỗi với
người, dù cho ngàn tốt, vạn tốt cũng không thể giữ.”

Thải Hoàn run lên, trên mặt lại thể hiện sự cung kính, liên miệng cười

nói: “Phu nhân nói đúng quá. Chúng ta là tôi tớ, quan trọng nhất chính là
trung trinh còn những cái khác đều là thứ yếu!” Nói xong lại nghĩ đến một
chuyện, nhẹ giọng hỏi: “…Đúng rồi! Ngày xưa còn có người gọi là Yến
Thảo phải không? Sao chị ấy không đến đây?”

Đan Quất liếc nhìn nàng một cái, dứt khoát nói: “Chị ta đến tuổi, cha mẹ

đến trước mặt lão phu nhân cầu xin tìm một người xứng đôi kết hôn.”

Thải Hoàn còn muốn hỏi thêm “Thế còn vị Vưu ma ma nữa thì sao?”.

Lục Chi đã lớn tiếng nói: “Tiểu Đào! Thuý Tụ! Hai cái đứa này, bảo đi sắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.