THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1333

Minh Lan buông đũa, cầm thìa khẽ nhấp một ngụm canh, liếc Thải Hoàn

một cái, thản nhiên cười nói: “Phép tắc thì bản lĩnh chỉ cần không tới mức
ngu dốt không còn thuốc chữa, nếu chịu khó chăm chỉ, từ từ học sẽ biết.
Quan trọng là tình cảm, mấy người bọn họ theo ta đã gần mười năm, tất
nhiên sẽ thân cận hơn. Ta biết em là người giỏi, cứ từ từ, chúng ta còn
nhiều thời gian. Được rồi, em cũng đi dùng cơm đi, buổi chiều để Tiểu Đào
trông cửa, em theo ta đến phía trước nhìn xem.”

Sắc mặt Thải hoàn chốc láy sáng ngời, vô cùng phấn khởi đi ra ngoài.

Đợi sau khi chị ta rời khỏi đây, Minh Lan buông thìa, trầm ngâm trong

chốc lát, hỏi nhỏ: “…… Em nói, người này thế nào?”

“Nói nhiều, thích nghe ngóng.” Tiểu Đào bĩu bĩu môi, “Nhưng thêu thùa

may vá không tệ, người cũng chịu khó, cái gì cũng muốn tranh làm.”

Minh Lan dùng đũa chọt chọt chén cơm: “Thích nghe ngóng cũng là

bình thường, mới tới luôn muốn biết nhiều hơn chút, chỉ sợ…… Quên đi,
cũng không nên trông gà hóa cuốc. Tiểu Đào em nhớ kỹ, chớ để nó vào
trong phòng ta, việc bên ngoài không ít, đủ để nó làm rồi.”

Tiểu Đào nghiêm mặt đáp: “Nếu chị ta thông minh, sẽ không hành động

tự tiện; nếu tử tế, cô chủ cũng sẽ không bạc đãi chị ta.”

“Hy vọng thế……” Minh Lan hơi thiếu tin tưởng, đây là bệnh chung của

người làm pháp luật.

Cơm nước xong xuôi, Minh Lan sờ sờ thân thể xương nhỏ đáng thương

của mình, cảm thấy vẫn nên tranh thủ ngủ một giấc để vỗ béo thêm, sau
này ở trên giường còn có sức mà chống chọi chịu đựng. Vì vậy liền hít hà
chạy lên giường; trong lúc mơ mơ màng màng, những việc hai ngày qua tự
dưng như đèn kéo quân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.