THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1566

“Em đắc ý cái gì! Nói, có phải không vui vì Thu Nương đến đây?”

Minh Lan bận bịu nghiêng mặt né tránh, rất quang minh chính đại nói

thằng: “Không sai, em không thích người em mới gặp mấy lần nhìn thấy
thân thể em.” Phạm vi hoạt động của hầu ngủ quá rộng rãi rồi.

“Chỉ có như vậy?”Cố Đình Diệp không vui nhướng lông mày.

“Đương nhiên.” Minh Lan cho là chuyện bình thường, còn chỉ vào mũi

Cố Đình Diệp cười hì hì trêu nói: “Chồng em từ nhỏ đến lớn chị ta đã nhìn
quen rồi, em thì chưa từng.”

Trên mặt Cố Đình Diệp hiện lên màu hồng đáng ngờ, cũng không biết là

cáu kỉnh hay giận dỗi, giận vì bị thấy hết hay là do vợ đáng hận, chỉ rầu rĩ
quay lưng về phía Minh Lan. Minh Lan thấy hắn giận thật cũng không tiếp
tục trêu ghẹo, chỉ uốn éo tới lui sau lưng hắn giống như con cá ra vẻ lấy
lòng. Lừa gạt một hồi Cố Đình Diệp mới quay mình lại nằm.

Minh Lan nhanh chóng lôi kéo hắn nói chuyện: “Chuyện trên triều đình

đã bàn bạc ổn thỏa cùng Công tôn tiên sinh?”

“Ừ.” Người kia không có tinh thần ừ hữ.

“Không có gì phiền tóai chứ?”

Cố Đình Diệp dừng nửa khắc mới chậm rãi nói: “… Hôm nay trong triều

đình, có người tố cáo lão Cảnh, nói ông ta kết giao quyền quý bừa bãi, bại
hoại kỷ cương, tư lợi riêng. Hoàng thượng răn dạy lão Cảnh một trận ngay
tại chỗ.” Hắn dừng lại một lúc, “Năm xưa ở Bắc Cương, lão Cảnh làm
gương cho binh sĩ, vết thương trên người giờ còn chưa hồi phục.” Nói đến
đây có vài phần thổn thức, hắn lại nói: “Tôi sao lại không biết Hoàng
thượng có điều khó nói, chẳng qua là cảnh cáo thôi, Lão Cảnh cũng thật
là!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.