THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1601

“Người góa vợ làm một lần là được rồi, còn dựa vào em chống đỡ mấy

chục năm nữa.” Khi đó Cố Đình Diệp còn cười giỡn như vậy.

Đương nhiên kết quả của việc chăm sóc là, thời gian còn lại chiến đấu

đặc biệt kịch liệt đến mức trời đất tối tăm, lửa tình bốn phía.

Nghe xong lời này, Cố Đình Diệp hơi buông mày, xoa tay nhỏ của Minh

Lan trấn an: “Chính em cẩn thận một chút, lúc ở bên ngoài…” Hắn dừng
một chút, rất vui vẻ nói, “Tôi từng nghe nói có phụ nhân nhà nông dân đến
năm mươi tuổi còn sinh con đấy.”

Minh Lan cực kỳ xấu hổ, ra sức nhéo cánh tay người kia, không ngờ

đụng phải cơ bắp to lớn rắn chắc, còn làm tê cả ngón tay mình. Nàng giả vờ
giận mắng khẽ: “Chàng không biết xấu hổ!”

Hai vợ chồng cười đùa một trận, ngây người mới nhớ lại vừa mới bắt

đầu đang nói đề tài gì. Minh Lan hỏi lại một lần nữa, sắc mặt Cố Đình Diệp
vui vẻ nói; “Thường ma ma ngày mai đến.

“Ơn trời, cuối cùng cũng đến rồi.” Minh Lan cười chắp tay trước ngực,

“Ma ma còn không đến, em chắc phải tìm đến tận cửa mất.”

Từ khi Cố Đình Diệp hồi kinh, Thường ma ma liền dẫn con dâu góa bụa

cùng cháu trai cháu gái từ Kinh Giao đến ở ngõ nhỏ trong kinh thành.
Thường ma ma có con trai độc nhất đã qua đời để tang sắp ba năm. Khi Cố
Đình Diệp thành hôn còn một hai tháng để tang sợ xung với việc vui của vợ
chồng mới cưới nên vẫn tránh không đến.

“Thường ma ma cũng quá lo xa rồi, ai để ý nhiều như vậy.” Minh Lan

đối với vị Thường ma ma này vẫn vô cùng ngưỡng mộ.

Cố Đình Diệp cười nói: “Ma ma lớn lên ở nông thôn, tin nhất là mấy cái

này. Bà tính tình bướng bỉnh, cũng không còn bao nhiêu ngày liền theo bà
đi. Ngày mai lúc bà đến tôi còn chưa hồi phủ, em giữ bà lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.