THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1623

Vừa nói vừa quan sát Minh Lan, chỉ thấy vị phu nhân trẻ tuổi trước mặt

đương đúng độ xuân thì, khoác áo sa màu tím nhạt hoa văn mây và sen,
trên đầu vấn búi tóc lệch, chỉ đơn giản cài một cây trâm như ý dương chi
bạch ngọc khắc hình hoa sen, như hạt sương đọng sớm mai, trong trẻo rạng
rỡ khôn tả, đương lúc nói cười, thái độ điềm đạm nhã nhặn, ánh mắt trong
suốt đầy thiện ý, khí chất cao quý thuần khiết.

Vừa mới gặp, Thường ma ma đã không khỏi âm thầm gật gù.

Bà hơi xoay người, chỉ vào người ở phía sau lưng: “Đây là con dâu tôi,

nhà mẹ họ Hồ.” Phụ nhân trung niên kia cúi đầu, tiến lên quỳ gối hành lễ
với Minh Lan, Minh Lan mỉm cười đáp lại nửa lễ: “Chào thím Thường”.

“Phu nhân mạnh khỏe.” Thường Hồ thị hơi ngẩng đầu, thím ấy cũng coi

như có mấy phần tư sắc, chỉ tội da hơi ngăm, vả lại khóe miệng lão hóa rũ
xuống, lộ vẻ kham khổ, thím ấy vừa mở mồm là lấy lòng, mặt mũi tươi
cười: “Đã sớm nhớ tới phải đến gặp phu nhân, đều nói phu nhân là tiên nữ
giáng trần, tôi vốn còn chưa tin, hôm nay vừa gặp, ôi chao, Tây Vương mẫu
làm sao lại nỡ cam lòng để phu nhân xuống trần vậy!”

Minh Lan vừa thấy Thường Hồ ăn mặc như vậy thì không nhịn nổi mà

méo miệng, da đã ngăm ngăm lại còn dám mặc đồ đỏ sậm, quả nhiên là rất
can đảm, sau khi nghe lời ấy thì nhịn không nổi mà phì ra: “Thím Thường
vui tính thật! Mau mời ngồi.”

Thường Hồ thị lại không vội ngồi, liếc mẹ chồng mình một cái, thấy

Thường ma ma chỉ vào hai đứa trẻ ở phía sau: “Đây là cháu gái tôi Thường
Yến, còn đây là cháu trai tôi Thường Niên, cái Yến, thằng Niên, còn không
mau vái chào.”

Hai chị em lập tức bước lên, một trái một phải khom mình hành lễ, Minh

Lan lần này có thể yên lành nhận lễ, đợi tới lúc hai chị em ngẩng đầu thì,
Minh Lan không khỏi ngẩn ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.