Nhưng đây chỉ là lý tưởng.
Nói ví dụ, bởi vì nguyên nhân thiên tai, hoặc nhà có người sinh bệnh,
năm đó nhà tá điền này không thể nộp tô, hoặc khất nợ một chút địa tô, lúc
này trang đầu sẽ gọi bọn họ viết giấy nợ, gộp lại bạn nghĩ tá điền có sợ
quản trang không.
Đặc biệt là những thôn trang này đều thuộc về nhà giàu, tá điền dại loại
là không dám phản kháng. Lâu dần tá điền dù là tự do thân thể nhưng thật
ra là nửa nô bộc, thậm chí có nhiều tá điền sống không nổi, vô cùng nguyện
ý để chủ nhà thu nhận.
Bởi vì nếu trở thành nô bộc của chủ nhà, ít nhất là có cơm ăn, không đến
nỗi ăn đói mặc rách.
Chủ nhà có tốt có xấu, quản trang cũng vậy, giờ chúng ta nói thêm một ít
chuyện.
Chủ nhà ít quản lý nhiều năm (cả nhà đều là công tử quần lá áo lụa,
không chịu đọc sách, không để ý công việc vặt), như vậy những quản trang
này sẽ làm ít việc nhỏ, ví như che giấu ít đất, ví như che giấu ít tá điền.
Cứ như vậy, điền trang rõ ràng là gia tộc XX, thực ra đất ruộng là của
chính quản trang, tá điền kia cũng thành tá điền riêng của quản trang.
Đương nhiên, nô tài lớn tuổi trong gia tộc lớn sau nhiều năm phục vụ có
tích lũy cũng sẽ lén lút đi đặt mua sản nghiệp ở bên ngoài. Lễ pháp cổ đại
tuyệt đối không cho phép. Một khi bị phát hiện là có thể tịch thu.
Vì lẽ đó, nô bộc thực sự mua sản nghiệp ngoài không nhiều, trừ khi có
thân thích vô cùng đáng tin ở bên ngoài, nếu không họ thà giữ tiền.
Quản lý nô bộc ở điền trang, chỉ cần có thể có chức quản sự là sống rất
thoải mái. Dù sinh hoạt hàng ngày không sánh được với trong phủ nhưng