THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1743

Mắt lão phu nhân ánh lên, Minh Lan tựa đầu vào vai lão phu nhân, gằn

từng chữ: “Những người kia, tuy rằng khóc lóc rên rỉ mình đáng thương,
nhưng con biết, bọn họ còn lâu mới đến đường cùng. Đình Diệp trong lòng
nghĩ cái gì, bọn họ kỳ thực rất rõ ràng, đơn giản là hai chữ ‘lẽ phải’, nhưng
bọn họ một mực không nhắc tới một câu.”

“Đình Diệp vẫn chưa muốn giết chết bọn họ, bọn họ chẳng qua là không

nỡ bỏ vinh hoa phú quý mà thôi. Vừa muốn ỷ vào thế của Đình Diệp, tiếp
tục hưởng tôn quý, lại không thật lòng ăn năn những năm tháng kia bạc đãi
Bạch phu nhân và Cố Đình Diệp. Bọn họ khóc lóc ỉ ôi vô lại, chính là vì
muốn bức Cố Đình Diệp mềm lòng, buông tay cho bọn họ qua ải này.”

Minh Lan hơi thất thần, “Con muốn trốn ra ngoài, chỉ là…” Ghét phiền,

không muốn xông pha chiến đấu.

Lão phu nhân từ ái vỗ về tóc nàng, giọng nói già nua như sợi bông được

mặt trời sưởi ấm: “Con thông minh, nhiều việc bà không cần nói, trong
lòng con hiểu rõ là được, sau khi trở về lại tiếp tục sống tốt thôi.”

Minh Lan ngẩng gương mặt xinh đẹp lên, ôm cổ lão phu nhân, nặng nề

đáp một tiếng ‘vâng’.

Ngày hôm đó nàng ở lại Thịnh phủ ăn một bữa, thoải mái ngủ trưa, ý chí

chiến đấu sôi sục trở về Trừng Viên.

Điều chỉnh suy nghĩ xong, Minh Lan thoải mái tâm tình hơn rất nhiều,

hết sức săn sóc hầu hạ Cố Đình Diệp thay y phục rửa mặt, cơm tối vẫn như
mọi khi đặt bên trong đình viện mát mẻ, cho lùi hầu hạ xung quanh, chỉ còn
hai vợ chồng nâng chén rượu.

“Tôi còn tưởng em ở lại bên đó?” Khóe miệng hắn mỉm cười,

Minh Lan rung đùi đắc ý: “Bà nội nói, em với chàng là châu chấu buộc

chung một sợi thừng, chàng muốn giết người phóng hỏa, em liền giúp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.