THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1793

Sau một hồi, Cố Đình Dục thở ra một hơi, chán nản tựa lưng vào ghế

ngồi, chỉ vào hương án nói: “Chỗ đó có một cái hòm, cậu đi nhìn đi.”

Ánh mắt Cố Đình Diệp lóe lên tia sáng, hắn đi tới trước hương án.

Đó là một cái hòm gỗ lớn sẫm màu nặng nề, rộng hơn một thước, dài hai

thước, bốn góc mạ vàng nạm ngọc, như vậy chưa tính, Cố Đình Diệp vừa
chạm vào đã ngạc nhiên phát hiện ra, thế mà lại là gỗ lim trầm tơ vàng vô
cùng quý giá. Tráp đồ lớn như vậy sợ là vạn kim cũng không đổi được.

Khóa mở ra từ sớm, nhấc nắp hòm nhìn vào bên trong, trên lớp vải lót

màu vàng óng là quyển trục màu vàng có thêu hình long phượng năm màu,
thụy vân tiên hạc, sư tử vây quanh, ấy là thánh chỉ. Bên kia đặt món đồ đen
thùi, là một khối hình trụ nặng nề, trên có khắc từng hàng chữ thẳng đứng,
dùng chu sa viết lên, tựa sách phía trên được nạm vàng.

Cố Đình Diệp ngẩn người ra một chút, là đan thư thiết khoán(*).

(*) Đan thư là văn thư viết bằng son, thiết khoán là khoán ước chế bằng

sắt, dùng để ban cho bề tôi có công mà truyền cho con cháu được miễn tội.

Bình thường, chỉ có ngày lễ tết mới lấy ra đặt lên hương án để bái lạy,

con cháu quỳ gối phía dưới không thể thấy được. Đây cũng là lần đầu tiên
hắn nhìn thấy bảo vật quý giá nhất của họ Cố.

“Cậu đem cái thiết khoán ra đây, nhìn bốn chữ phía trên.” Cố Đình Dục

khó khăn lên tiếng.

Đan thư thiết khoán vốn là một hình trụ rỗng bằng đồng, vào ngày tuyên

chỉ phong tước sẽ được chia ra làm hai phần, triều đình và nhà có tước mỗi
bên giữ một nửa. Giờ chỉ cảm thấy món đồ nằm trên tay Cố Đình Diệp là
một khối kim loại nặng nề, hính dáng giống như viên ngói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.