THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1794

Cố Đình Diệp chậm rãi di chuyển khối thiết khoán, mắt nhìn đến chữ đề

trên đầu, trên cùng là bốn chữ lớn cứng cáp được chạm từ vàng: khai quốc
phụ vận.

Cố Đình Dục ngẩng đầu lên, nhìn đống bài vị san sát trên hương án cao

cao kia, dưới bóng nến đổ trùng trùng tựa bụi gai rậm rạp, phủ lên người
anh em họ Cố khiến mặt mũi nhạt nhòa.

“Tổ tiên thiện đức công chính, với xuất thân thảo dân, được tri ngộ thái

tổ, để lại vợ góa con côi mà bỏ mình, làm việc công tích nên công trạng
hiển hách, sau này Thái tổ đông chinh, Thái tông tây phạt, Nam dẹp giặc
Miêu, Bắc bình ba lần. Con cháu họ Cố trước sau hi sinh hơn mười người
trên chiến trường… Những điều này không cần tôi nói.”

“Tôi biết tính toán của cậu.” Cố Đình Dục hổn hển, vỗ vỗ ngực tiếp tục

nói: “Phụ thân vì phủ hầu mới cưới mẹ đẻ của cậu, mới sinh cậu. Cậu hận,
cậu oán, giờ cậu chỉ muốn chính mắt mình thấy phủ Ninh Viễn hầu sập,
đoạt tước hủy khoán, nên hạ ngục thì hạ ngục, nên lưu vong thì lưu vong,
để cho cậu giải tỏa bao năm oán hận. Chờ thêm tám năm mười năm, cậu lại
dần tích quân công, hoàng đế ban cho cậu tước vị, khi đó cậu coi như là vì
họ Cố làm rạng danh tổ tiên! Những kẻ từng bạc đãi cậu kẻ thì chết, kẻ thì
sống dở, thù cũng coi như được báo.”

Cố Đình Dục vừa nói vừa cười, nói đến khi thở hồng hộc: “Nhưng mà

Hoàng thượng cũng không thể đoạt tước vị của tôi cho cậu, dù cho có tội
danh ở đó nhưng cậu cũng khó tránh khỏi cái hiềm ức hiếp anh trai bệnh
tật, chị dâu góa chồng. Hoàng đế coi trọng danh tiếng nhất, ông ta sẽ không
làm, dù vì cậu cũng không làm. Nhưng mà cậu nuốt không trôi cơn giận
này, vì lẽ đó cậu chỉ cần rút củi dưới đáy nồi, làm cho Ninh Viễn hầu sụp
đổ! Đúng hay không?”

Cố Đình Diệp lạnh lùng nhìn anh cả đang cười lớn không ngừng, không

nói một lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.