THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1810

Minh Lan xoa thái dương, đầu càng đau kịch liệt.

“Thế nhưng, nhưng …” Bản tính hắn cương liệt quả cảm, lúc này đây,

dường như tràn đầy bất cam, lại chẳng nên lời, chỉ có thể vỗ ầm một cái lên
mặt bàn gỗ sáng như gương, làm cánh hoa thả trong chén trà sứ men xanh
cũng rung lên.

“Tôi hận không thể khiến bọn họ cũng phải hiểu cảm giác sống đầu

đường xó chợ, nếm vị oan khuất người thể giải!” Ánh mắt hắn nóng rực,
cắn răng nghiến lợi phẫn hận, qua một hồi lâu, lồng ngực trập trùng mới
dần bình tĩnh lại.

“… Chỉ là làm như vậy,” hắn cụt hứng ngã ngồi xuống bên người Minh

Lan, “Sẽ tốt… cho sau này.”

Minh Lan hơi hiểu sự giận dữ của hắn.

Từ trong thâm tâm hắn thực sự định thấy chết không cứu, nhưng sau đêm

qua suy nghĩ mãi, hắn cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn phải kìm lại. Thế
nên hắn vô cùng uất ức, chỉ hận ông trời quá tàn nhẫn, điều hắn muốn cùng
không muốn lại khăng khăng buộc lại bán cùng lúc.

Hắn trở về vào lúc này không phải để thay xiêm y mà là trong lòng vô

cùng bức bối, muốn tìm nơi để giải tỏa một chút.

Kỳ thực Minh Lan cũng suy nghĩ nhiều ngày, năm đó chi thứ tư cùng chi

thứ năm nhằm vào Cố Đình Diệp, nguyên nhân đơn giản có ba cái. Thứ
nhất, xem thường con nhà buôn muối, cảm thấy gia tộc cao quý của mình
bị bôi nhọ. Thứ hai, giữ lại người có tư cách để bọn họ chê cười, tiền của
nhà họ Bạch bọn họ dùng không yên tâm. Thứ ba, con mình không giỏi
giang, sợ mất mặt mũi trước mặt lão hầu gia, cần người gánh trách nhiệm,
còn ai làm bia ngắm tốt hơn so với Cố Đình Diệp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.