THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1827

việc người tuân thủ nữ tắc nên hỏi đến, không biết thế nào mà chuyện lại
lan đến nội trạch, mai tôi còn phải tiến cung tạ ân. Tôi sợ mình ra ngoài lỡ
miệng, mong tiên sinh chỉ giáo.” Nói xong, hàng quay về Công Tôn Bạch
Thạch vén áo cúi đầu hành lễ.

Công Tôn Bạch Thạch lập tức đứng lên, hơi nghiêng người né tránh,

cung kính chắp tay nói: “Phu nhân quá khiêm nhường rồi, phu nhân là
người khiêm tốn nhã nhắn, trị gia giỏi, là phúc của Trọng Hoài. Phu nhân
nếu có điều muốn hỏi, lão già này nếu biết được đều sẽ nói hết.”

Mấy ngày nay ông ta từ xa đứng nhìn phát hiện nàng là một người vô

cùng có nguyên tắc, nàng rõ ràng được tin yêu sủng ái nhưng xưa nay vẫn
không vượt qua lôi trì nửa bước, cho dù là đại sự trên triều đình chẳng hỏi
lấy một câu (thực ra là nàng lười).

Cố Đình Diệp có quyền lực rất lớn nhưng dù mỗi ngày đều có người tới

cửa nịnh nọt, nàng cũng chưa bao giờ muốn dựa quyền kiếm lợi hoặc vênh
váo kiêu ngạo, đối với ai cũng khách khí, khiêm tốn lễ độ (Nàng không có
gan nhận hối lộ).

Hai người lại ngồi xuống lần nữa, Minh Lan trầm tư trong chốc lát, phát

hiện đây cũng là việc khó, nên hỏi từ đâu nhỉ?

“Tiên sinh vì sao lại khuyên đô đốc cầu xin cho phủ hầu?” Chọn hỏi cái

này chắc là không sai đâu.

Công Tôn Bạch Thạch vuốt chòm râu lưa thưa, chậm rãi nói: “Phu nhân

cảm thấy thánh thượng là người như thế nào?”

Một hỏi một đáp như vậy rõ là ông nói gà bà nói vịt, Minh Lan lại một

lần vặn vẹo khăn tay, được rồi, chúng ta cũng phải quen dần với cách tư
duy của cao nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.