THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1828

“Có câu làm thần tử không nên đoán bừa thánh ý, lời này chỉ đúng một

nửa.” Công Tôn Bạch Thạch cũng không hy vọng Minh Lan trả lời được.
Ông ta hơi ngẩng lên nhìn trần nhà, “Không đoán thánh ý, làm sao có thể
làm được việc? Văn thần võ tướng xuất thân giống nhau, những người có
thể đoán đúng đều một bước lên mây xanh.”

Minh Lan nhìn Công Tôn Bạch Thạch, thực ra ông già này năm nay vẫn

chưa tới năm mươi nhưng vì hơn nửa cuộc đời bôn ba qua lại nên gương
mặt đầy nét sương gió, nếp nhăn đầy mặt, nhăn nheo như cây linh chi, chỉ
có đôi mắt vẫn cứng cỏi, rạng ngời rực rỡ.

“Trọng Hoài vẫn chưa đủ tuổi tam thập nhi lập, một, không phải người

nhà của thánh thượng, hai không phải bề tôi lâu năm, ba không phải lão
tướng nắm quyền, nhưng lại có thể lãnh quân đội, giữ vị trí cao, bằng cái
gì? Bề tôi lâu năm có Cảnh Giới Xuyên, Chung Đại Hữu, Lưu Chính
Kiệt… Còn Có Thẩm Tòng Hưng, bọn họ đã đi theo hoàng thượng từ lâu,
trải qua mười mấy năm sóng gió, nào có ai không sẵn sàng hy sinh? Ai
không trung thành tuyệt đối?”

Minh Lan cười khổ: “Dù có phân biệt đối xử cũng không đến lượt đô

đốc.”

Công Tôn Bạch Thạch hạ mắt, hướng về phía Minh Lan gật gù khen

ngợi, tiếp tục nói: “Thánh thượng mới lên ngôi, để làm yên lòng quân đội,
đối xử với mấy vị lão tướng đều rất khách khí, gia phong liên tục. Ngay cả
những bề tôi lâu năm kia cũng không dám động. Lúc đó tôi liền nói với
Trọng Hoài ý kiến của mình: “Tân đế mới lên ngôi, đương nhiên phải dùng
quân đội. Hoặc là cậu an phận mà làm người, thánh thượng ghi nhớ phần
tình cảm năm đó nhất định sẽ ban cho cậu chức quan, cậu có thể bình an
sống qua ngày, hoặc cậu tiến lên, tranh vị trí trong lòng thánh thượng.”

“Chàng đương nhiên là chọn cách sau.” Minh Lan không ngạc nhiên

chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.