THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1830

“Nhưng đây là kế độc, không phải là quang minh chính đại, không thể

thường dùng.” Công Tôn Bạch Thạch tựa vào lưng ghế, từ từ ngồi xuống,
“Cuối cùng thì Trọng Hoài vẫn phải từ từ tiến lến, dần dần đặt quan hệ, tích
công lao, đắc tội với nhiều người, tiến lên quá nhanh cũng không phải là
việc tốt.”

Minh Lan quen thói gật đầu liên tục… Ai, chờ đã, câu này hình như nàng

đã từng đọc được ở đâu đó, một vị danh tướng thích uống trà đen đã từng
nói lời tương tự.

Trong lòng còn đang suy nghĩ, không để ý đã nói ra miệng: “Cái gọi là

đạo tất thắng, chính là tập kết quân đội đông hơn so với địch, phạm ít sai
lầm hơn so với địch, sau đó đánh thật hăng hái. Lấy ít thắng nhiều, lấy yếu
thắng mạnh cũng không phải là đạo lý dụng binh đứng đắn.”

Công Tôn Bạch Thạch nghe lời này, hơi ngạc nhiên mà cười ra tiếng

“Lời này của phu nhân rất thú vị, có lời hay ý đẹp đi nữa thì vẫn là ý này.”

Minh Lan hơi nở nụ cười, nàng đã sớm quên sạch chuyên ngành pháp

luật đời trước, lại nhớ tới câu này. Bao nhiêu năm Đảng cùng quốc gia bồi
dưỡng không bằng một cuốn tiểu thuyết có soái ca khiến người ta ấn tượng,
xấu hổ xấu hổ quá.

“Trọng Hoài chẳng qua chỉ là võ tướng mới nổi, giữ chức nhị phẩm,

không có quân hàm, không được sắc phong, không có căn cơ, tuy được
hoàng thượng tin dùng nhưng trên đỉnh đầu còn có một đám thượng thư,
các lão, học sĩ… thích hoa chân múa tay… Muốn đứng yên hay tiến lên
đều không dễ dàng.” Giọng nói già nua khàn khàn thở ra lay động lòng
người.

Minh Lan lặng lẽ, không nghĩ đến hắn lập nghiệp lại khó khăn như vậy.

“Như vậy, chúng ta lại quay về chỗ cũ, thánh thượng cuối cùng là người

thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.