THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1842

thằng Hai bỏ nhà ra đi, sau đó chờ ta chết đi rồi tước vị này sẽ dành cho
thằng Ba.”

Thiệu phu nhận vẫn lắc đầu: “Mấy lời vô lý này chàng để ý đến làm gì?”

Nhìn chồng mình dưới ánh đèn gầy như bộ xương khô, trong lòng chị ta

không khỏi xót xa.

Cố Đình Dục chầm chậm tựa vào đầu giường, hơi mỉa mai nói: “Vừa

xong ta đã nói với dì, giờ thằng Hai phe cánh đã vững vàng, có thủ đoạn có
cơ mưu, sẽ không chỉ nghe ta nói hai ba câu rồi thật thà tin tưởng, ngoan
ngoãn chờ đợi. Dù ta có đổi ý, hắn cũng sẽ có chiêu chờ ta. Bây giờ hắn đã
bảo vệ phủ hầu rồi lại càng không chắp tay nhường tước vị ra. Ta bảo bà ta
bỏ ý định, việc cho cậu Hiền làm con thừa tự không cần nhắc lại.”

Thiệu phu nhân ngạc nhiên: “Chàng nói, tin đồn này, là cậu Hai…”

“Cũng chưa chắc là nói bóng gió.” Cố Đình Dục tự giễu cười cột, “Dì

không hẳn là không có ý nghĩ kia.”

Sau một lát, Thiệu phu nhân mở con mắt ửng hồng mệt mỏi, bỗng nhiên

rơi lệ: “Với bản lĩnh bây giờ của cậu Hai, tước vị còn có thể thoát ra khỏi
bàn tay sao? Việc gì phải bức đến đường cùng như vậy. Chúng ta muốn con
thừa tự chẳng qua là để chàng sau này có người hương khói, cúng bát cơm
lên phần mộ, chắc chắn không tranh tước vị cùng cậu ta, cậu ta… Việc này
cũng không tha cho sao.”

Cố Đình Dục thương tiếc nhìn vợ, nhẹ giọng nói: “Nàng đừng khóc, cẩn

thận khóc làm đau mắt. Việc này không thể trách thằng Hai. Nó bị kìm nén
hai mươi mấy năm, bây giờ mới có thể lộ diện, đương nhiên là muốn đạt
tước vị một cách quang minh chính đại. Nếu ta để lại con thừa tự thì đó
vĩnh viễn là nhược điểm cho người ta nói. Một khi chuyện xảy ra liền khó
có thể chấm dứt. Hơn nữa, người khác thì thôi, cho cậu Hiền đi làm con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.