THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1865

Cố Đình Diệp tức thì hiểu rõ: “Cha vợ băn khoăn rất đúng, con sẽ tìm

cho anh vợ vài vị hộ vệ đắc lực, chắc chắn đảm bảo an toàn.” Hắn ngừng
giây lát, thầm suy tính rồi nói: “Phủ Trần Châu khá gần huyện Trạch, con
có quen mấy người, trở về sẽ viết thư nhờ bọn họ để ý thêm, không để đám
tặc quấy nhiễu anh vợ.”

Thịnh Hoành thở phào một hơi, vui mừng nói: “Đầy tớ trong nhà khả

năng chỉ đến thế, cha luôn không yên tâm. Con đã lên tiếng như thế thì chỉ
cần có bản lĩnh, tính tình trung hậu, nhà ta sẽ không đối xử tệ bạc. Nếu có
thể kéo dài nhân duyên thì sinh lão bệnh tử không thành vấn đề.”

Cố Đình Diệp gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”

“Làm phiền em rể rồi.” Trường Bách chắp tay cảm tạ.

Phòng trong, Vương thị nước mắt như mưa, kéo tay Minh Lan ỉ ôi kể lể:

“Con bảo cha con nghĩ thế nào chứ, nhà chúng ta đâu phải không có khả
năng, cho dù ra ngoài làm quan cũng nên tìm nơi tốt. Chỗ khỉ ho cò gáy thì
chỉ có đám điêu dân thôi, chỗ như thế… Ta chỉ e, chỉ e…”

Thịnh lão phu nhân ngồi ghế trên mặt tối sầm, rất không vui, chẳng

muốn nhiều lời.

Minh Lan xoa nhẹ cổ tay bị bóp đau, không ngừng an ủi: “Phu nhân

đừng buồn, cha xưa nay là người thấu đáo, tất nhiên vì tốt cho anh Cả nên
mới ra hạ sách này.”

“Tốt cái gì cơ chứ? Ta thấy ông ta hồ đồ thì có!” Vương thị khóc đứt ruột

đứt gan: “Anh Cả con từ nhỏ sống nhưlá ngọc cành vàng, nào chịu thiệt
thòi bao giờ, thế này làm sao được!”

Minh Lan đau đầu, khuyên nhủ hồi lâu mà Vương thị vẫn khóc lóc mãi,

còn càng khóc càng to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.