THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1866

Thịnh lão phu nhân không nhẫn nại nổi nữa, vỗ bàn quát to: “Chị xong

chưa hả! Con rể vẫn đang ngồi ngoài kia, chị không biết xấu hổ à?! Tôi
thấy chị đang tái phát bệnh cũ đấy, việc bên ngoài là của cánh đàn ông, chị
hỏi đến ít thôi, miễn cho sinh rắc rối!”

Vương thị che khăn, hơi thì thào, nghẹn ngào thốt: “Chuyện bên ngoài

con đương nhiên không dám hỏi tới, nhưng đây là việc của Bách nhi! Cháu
nó, cháu nó.. Nghe nói chỗ đó lắm kẻ hoang dã, Bách nhi đã bao giờ gặp
phải tình cảnh đó…”

“Câm mồm! Chị thì biết cái gì?!” Lão phu nhân thất vọng, tay siết chặt

chén trà, hận không thể nện cho tỉnh đầu bà ta ra: “Huyện Trạch dù nghèo
khó nhưng không phải nơi hiểm yếu. Càng là chỗ khuất nẻo như thế càng ít
xích mích lợi ích. Chỉ cần Bách nhi bình an khoẻ mạnh, chuyên tâm làm
việc, hòa thuận với dân, chấn hưng kinh tế, sửa cầu làm đường, khuyến
khích canh cửi thì có khi còn làm nên thành tích nữa. Đi những nơi thoải
mái quá để làm gì, kiếm tiền chắc?”

Vương thị nghe mà sững sờ: “Thật, thật đúng như thế…?”

Lão phu nhân thở dài: “Chị nghĩ làm tri huyện những nơi trù phú mà dễ

ư? Những nơi lắm cá nhiều thóc*, muối sắt Tân Hải, các loại quan hệ dây
dưa, tầng tầng thế lực phía sau. Căn cơ của chúng ta còn thấp, Bách nhi
không động vào được, như vậy lại càng không tốt.”

*Nguyên văn là cụm từ “ngư mễ chi hương”, ý chỉ vùng đồng bằng trung

hạ lưu sông Trường Giang và tam giác sông Châu, mưa nhiều, khí hậu ẩm
ướt, sản vật phong phú.

Vương thị dần ngừng nức nở, nhưng mặt vẫn đượm lo lắng như thể chưa

hoàn toàn tin tưởng. Lão phu nhân bực mình xổ thẳng: “Dù sao chuyện này
đã định rồi, chị ít nói mấy lời khó nghe đi, để hai đứa Bách nhi ra ngoài
cũng yên tâm hơn, đừng dọa bọn chúng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.