THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1867

“Hai người? Dâu Cả cũng đi?” Vương thị tập trung thần kỳ, vừa lau mắt

vừa bắt lấy trọng điểm, cất giọng bất mãn: “Con dâu nhà ai mà chả phải ở
lại hầu hạ bố mẹ chồng!”

“Tất nhiên là phải đi cùng!” Lão phu nhân trừng mắt mắng: “Chị nghĩ

nơi hẻo lánh đó tốt lắm đấy, dâu Cả không đi theo chăm sóc chị lại yên tâm
được chắc? Lẽ nào chị bảo thằng Bách một mình đi nhậm chức? Chị ngậm
miệng lại nghe tôi nói đây. Đừng có mà sồn sồn đòi nạp vợ lẽ gây thêm
phiền toái, đi tìm mấy bà đầy tớ với nha hoàn để chăm sóc cho chúng nó thì
hơn.”

Vương thị bị mắng xanh cả mặt, ngượng ngùng cúi đầu. Lão phu nhân

còn châm chọc thêm một câu: “Chị yên tâm, nếu thằng Bách có tâm tư đó
thì con bé làm sao ngăn được? Chuyện này cứ định như vậy, chị chớ gây
rắc rối thêm! Có dư sức thì đi thăm con bé Như nhiều vào, nó sắp chuyển
dạ rồi đấy.”

Minh Lan từ đầu đến cuối đều cúi đầu, cung kính đứng bên cạnh. Bề trên

răn dạy cha mẹ, làm hậu bối khó mà nói gì. Huống hồ nàng cũng thấy bà
nội mắng không sai.Vương nữ sĩ tựa hồ giống cái đồng hồ hỏng không vặn
dây kịp thời, đến thời điểm mấu chốt thì lại tuột dây.

Nói thêm đôi câu, Thịnh lão phu nhân đuổi Vương thị ra ngoài chào hỏi

Cố Đình Diệp. Con rể hiếm khi tới nhà một lần lại chẳng thấy mặt mũi mẹ
vợ đâu cũng không ổn. Vương thị nghe vậy bèn mau chóng trở về rửa mặt
trang điểm lại.

Lão phu nhân lưu Minh Lan lại một mình trong Thọ An đường, hỏi vài

câu việc nhà xong, đi thẳng vào chủ đề: “Nghe nói phủ hầu muốn ở riêng?
Thánh thượng chẳng phải đã thưởng bạc cho xây phủ gần hai tháng rồi, tại
sao các con vẫn không sát nhập phủ?”

Minh Lan cười khổ, nàng biết bà nội sẽ hỏi chuyện này, bèn thẳng thắn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.