THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1909

nguyệt lão gần đây hẳn là vất vả, nơi nơi đều có chuyện nam cưới nữ gả.
Gần đây thần thiếp đang phải lo mấy việc hôn sự đấy.”

“Nói rõ xem?” Thánh Đức thái hậu có phần hứng thú.

Minh Lan cung kính đáp lời: “Khởi bẩm Thái hậu, hồi trước hầu gia có

nói, sắp đóng quân ở Bắc Cương, vì muốn khiến quân tâm ổn định nên tốt
nhất là cho bọn họ mang theo gia quyến, người chưa lập gia đình phải tranh
thủ thời gian mà thành thân mới được. Vì thế, Hầu gia bảo thần thiếp tìm
trong nhà mấy người hầu gái đến tuổi chờ gả để xứng với binh sĩ đi Bắc
Cương, đáng tiếc…”

Nàng hơi do dự, nhỏ nhẹ bất lực, khống chế giọng điệu vô cùng tốt.

Cô Thẩm nhỏ đang sốt như kiến bò trên chảo dầu chợt sáng mắt lên, lớn

tiếng nói: “Tôi cũng nghe nói việc này. Vì lần này quân đội đi đóng ở Bắc
Cương nhiều, nơi đó mấy năm nay liên tục chiến loạn, mười nhà thì chín
nhà tan hoang, biết đi đâu tìm vợ. Xa quê hương rời thân nhân đi đã là quá
khổ, nơi đến lại là Bắc Cương, không có nhiều nhà chịu đem con gái gả đi.”

Đây là sự thực, không phải đặt điều, có điều không đến mức nghiêm

trọng như vậy.

“Đúng đó.” Minh Lan tiếp lời, bộ dáng lo lắng, ” Chúng ta cũng không

thể ép gả con gái nhà người, chỉ có thể tính đến hầu gái nhà mình. Nhưng
mãi cũng chỉ như muối bỏ bể, giờ mới đau đầu đây.”

Hoàng hậu không nhịn được hỏi: “Mấy hầu gái kia cũng chịu gả đi?”

Nàng ta dù gì cũng từng sống ở vùng biên giới hoang vu nghèo khó, hiểu là
không có nhiều người chịu rời bỏ kinh thành phồn hoa.

Minh Lan ngập ngừng, dường như không tiện nói ra: “Bẩm Hoàng hậu

nương nương, thần thiếp cho mấy người chịu gả đi chút bạc làm đồ cưới,
cũng có người chịu.” Chẳng qua phần lớn là hầu gái làm việc nặng mua tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.